Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh

Chương 565: Từng bước kinh động, là từng bước hiểm nguy



CHƯƠNG 511: TỪNG BƯỚC KINH ĐỘNG, LÀ TỪNG BƯỚC HIỂM NGUY.

Trong lúc Đinh Nhị Cẩu đang tưởng tượng đủ loại cảm thụ như vậy,Trương Nhụy nhìn liếc qua Đinh Nhị Cẩu, cái nhìn mị nhãn kia, quả thực là làm cho người không thể chịu đựng được, rất rõ ràng đó là một loại ánh mắt khiêu khích , rất ý tứ rỏ ràng, muốn biết cái tư vị ra sao không? Cứ thử xem rồi sẽ biết .

– Chủ tịch Đinh, chúng ta lúc nào ăn cơm a, tôi đói rồi.

Thời Thụ Kim nói ra .

– Đợi Thành Công quay trở lại rồi đi luôn.

Vừa nói, Đinh Nhị Cẩu quơ lấy cái điện thoại để trên bàn, gọi đến phòng làm việc của Dương Hòa Bình, dặn dò là báo qua căn tin nhà khách chuẩn bị thức ăn trước , đợi khách nhân qua dùng cơm .

– Chủ tịch Đinh, chuyện phỏng vấn lên truyền hình thì thế nào đây?

Trương Nhụy không bỏ qua hỏi.
– Về chuyện này.. chúng ta vừa ăn vừa nói được không?

Đinh Nhị Cẩu trong lòng vẫn là có chút e dè , xem ra người đàn bà này hôm nay đúng là đối phó với mình.

– Được, đây chính là cậu nói đấy nhé, chuyện phỏng vấn trực tiếp này tôi nhất định phải làm, chủ nhiệm phòng tổ chức Hạ vừa mới đi thị sát xong, tin tức thời sự đang còn nóng bỏng, cậu không biết, nói không chừng lãnh đạo còn có thể vận động giúp đỡ cho người nghèo trong thôn thêm một ít tài chính, nếu qua một thời gian, việc này nguội lạnh, khi ấy nếu cậu có muốn đánh động đến lãnh đạo, đoán chừng hiệu quả cũng không còn cao nữa.

Trước mặt hắn những lời nói của Trương Nhụy, hắn đều cho là nói nhảm, nhưng về chuyện giúp đỡ người nghèo tiền bạc, sự tình thật ra khiến Đinh Nhị Cẩu giật mình chú ý tới, hắn nghĩ có thể qua Trương Nhụy đúng là sẽ còn tiến thêm xa hơn một bước, nếu qua cuộc phỏng vấn tại đây, để cho lãnh đạo nào đó sẽ liên hệ giúp đỡ người nghèo ít nhiều, thì việc này có thể là quá đáng giá.
……………………………………………………………………………………

Tuy bản án của Trịnh Minh Đường là do Lý Kế Ngũ tạm thời phụ trách, nhưng là do vụ án này ở Huyện Hải Dương, cho nên trưởng ban thanh tra kỷ luật Dương Đại Chí của Huyện Hải Dương cùng với Lý Kế Ngũ cùng nhau hợp tác xử lý, hai người đề ra một phương án, sau đó báo cáo cho bí thư La Bàn Hạ, đương nhiên đây là nhằm vào quan viên của cấp huyện nên phải thông qua cho ông, còn vụ án của Khấu Đại Bằng chỉ là cán bộ cấp khoa ở dưới thị trấn, La Bàn Hạ không cần thiết tự mình miệt mài theo đuổi, vì vậy quyền lực xử lý vụ an này là nằm trong tay Dương Đại Chí cùng Lý Kế Ngũ, ai mà không có thân thuộc, bằng hữu, tuy La Bàn Hạ biết rõ Lý Kế Ngũ là anh em đồng hao với Thành Thiên Hạc, nhưng cũng không có bởi vì y có quan hệ như vậy mà không tín nhiệm, trái lại Lý Kế Ngũ cùng với Lâm Xuân Hiểu là hai trợ thủ đắc lực nhất mà La Bàn Hạ tin cậy, hiện tại công việc ở huyện của Lâm Xuân Hiểu tương đối là thuận lợi, bây giờ tầm quan trọng của Lý Kế Ngũ đã bắt đầu trỗi dậy..
Thành Công gọi điện thoại làm cho Lý Kế Ngũ rất là khó xử, tuy hai nhà cũng không có qua lại thân thiết với nhau, nhưng dù sao cũng là thân thích, còn có một nguyên nhân khác là Khấu Đại Bằng rất lì lợm, từ đi vào ủy ban thanh tra kỷ luật, lật qua lật lại chỉ nói đúng có một câu, có chứng cứ thì muốn như thế nào cũng được, nếu không có chứng cớ thì phải thả ta, bằng không mà nói, một khi ra ngoài được thì sẽ đi cáo ngươi, cáo các ngươi tra tấn bức cung… đến lúc đó nhìn xem ai sẽ rời trước khỏi vị trí hiện tại, cũng vì điều này lại làm cho tất cả mọi người đều có chút ít e dè, ai lăn lộn đến vị trí hiện tại cũng không phải dễ dàng, vạn nhất Khấu Đại Bằng bị dí sát vô đường cùng liều mạng dây dưa đến cùng, nếu xui xẻo thua lý, thì ai sẽ đứng ra nhận lãnh đây?
– Khấu Đại Bằng, chúng ta đã tìm được hóa đơn mua quà tặng này, cũng tìm được cái khối ngọc chặn giấy Kỳ Lân kia, tôi cho ông thêm một cơ hội cuối cùng, nếu như ông cứ chọi cứng lấy, chúng tôi cũng không còn có cách nào khác, chỉ có thể là sử dụng đúng theo nguyên tắc làm việc, nói thật là những ngày vừa qua, giúp ông qua quan hệ cũng không ít người, những thứ khác không nói, ngay cả Đinh Nhị Cẩu cũng nắm lấy mối quan hệ quen biết người trong nhà của tôi, cần gì phải vậy chứ? Cứ nói thật rồi sẽ sớm đi ra ngoài, vụ án của ông đút lót chút tiền ấy, thực ra đâu có thấm vào đâu, vụ án này ở bên trong, số tiền đút lót hơn số tiền của ông nhiều lắm, chúng tôi chỉ là muốn điều tra chuyện này, đem toàn bộ các thứ cộng vào tội trạng của Trịnh Minh Đường, nếu ông vẫn không rõ ý của tôi, thì tôi cũng hết cách rồi, tôi chỉ có thể là nói ra đến bước này.
Lý Kế Ngũ thuyết phục rất có sức hấp dẫn, cuốn hút, ý tứ rất rõ ràng là chúng ta đều muốn tốt cho ngươi, hơn nữa chứng cớ như vậy đã có đầy đủ, ta chỉ là muốn cho ngươi một cơ hội, mà lại nói sáng tỏ là chúng ta là chỉ muốn tính tội cho Trịnh Minh Đường, không ăn nhập gì tới ngươi….

Thế nhưng đổi lấy sự trả lời, thì Khấu Đại Bằng chỉ là mở ra đôi mắt thâm quầng vì mất ngủ, trợn trừng nhìn nhìn Lý Kế Ngũ, sau đó lại rất mệt mỏi nhắm mắt lại, một câu đều không trả lời, ý tứ cũng rất rỏ, ta không muốn nói thêm nữa, muốn trả lời thì vẫn là câu nói đó, có chứng cớ thì bắt, không có chứng cớ sớm xéo đi.

……………………………………………………………………………………

Khi nhận được điện thoại của Khấu Đại Bằng cũng là lúc Đinh Nhị Cẩu đang chiêu đãi Thành Công, Thời Thụ Kim và Trương Nhụy.
– Thành Công, cám ơn anh, chú của em đã được thả đi ra, bây giờ phải đi đón chú, nếu mọi người không có gì vội, đợi đến buổi tối em quay trở về, chúng ta lại cùng nhau uống rượu, ông chủ Thời, em cũng xin lỗi vì đón tiếp không chu đáo, thím của em một ngày gọi điện thoại 3 lần hối thúc, em thật sự là không có cách nào khác, thật có lỗi.. thật có lỗi.

– Không có việc gì… không có việc gì, tự chúng ta uống cũng được, buổi tối cậu trở về lại uống tiếp.

Hai người đàn ông đều biểu thị không có vấn đề .

– Chị Trương Nhụy, chuyện phỏng vấn trực tiếp, em đáp ứng chị, chờ em trở lại thì chúng ta đi đến hiện trường thực hiện, vì tương lai kế hoạch nhà vườn trông hoa làm thí điểm cho trấn Độc Sơn, em sẽ không để ý đến, ai nghĩ về em như thế nào nào thì nghĩ….
Đinh Nhị Cẩu hào khí cao ngất nói.

– Được, đây chính là cậu nói đấy nhé, tôi sẽ chờ cậu.

Trương Nhụy nâng chung trà lên nói tiếp:

– Tôi không uống rượu , lấy trà thay rượu, tiễn cậu đi.

– Hì.. em cũng không phải là không trở lại, đâu cần phải dùng tới lời long trọng như vậy chị?

Đinh Nhị Cẩu tranh thủ thời gian nâng chung trà lên uống một ngụm..

Trương Nhụy thấy Đinh Nhị Cẩu dáng vẻ như có điều suy nghĩ, trong đầu của cô cũng bắt đầu hoạt động, xem ra hôm nay việc này chỉ có thể tới đây thôi, chỉ sợ ngươi không đơn độc để cho ta cơ hội, chỉ cần ngươi để cho ta có cơ hội, ta cũng không tin là không nắm bắt được ngươi, một chủ tịch trấn nhỏ bé, vậy mà cái đuôi cứ vểnh lên trời.

Đi ra ngoài Đinh Nhị Cẩu gọi Dương Hòa Bình đến dặn dò chiêu đãi tốt ba vị khách quý này, còn chính hắn thì lái xe thẳng đến Thành phố Bạch Sơn, hắn biết rõ, lúc này Khấu Đại Bằng đang đứng ở một nơi nào đó hít thở không khí tự do mới mẻ.
Vốn là Khấu Đại Bằng cũng không muốn gọi Đinh Nhị Cẩu đến, nhưng không gọi cho hắn thì chẳng biết nhờ ai, Tần Nga Hương tạm thời là Khấu Đại Bằng không dám liên lạc vội, tuy lần này mình bị ban kỷ luật thanh tra mời đi, nhưng đưa cho Trịnh Minh Đường cái chận giấy Kỳ Lân bằng ngọc là chủ ý của Tần Nga Hương, thông qua bị giáo huấn lần này, khiến cho Khấu Đại Bằng nhận thức khắc sâu , ở trong quan trường lăn lộn, thật đúng là từng bước kinh động là từng bước hiểm nguy, trong lúc này Khấu Đại Bằng chỉ là muốn nhanh lên về nhà , tìm đến cái giường quen thuộc, ngủ một giấc thật tốt..

– Chú chờ cháu có lâu chưa?

Đinh Nhị Cẩu chạy xe như gió bay điện chớp tòa tới biệt thự mà ủy ban kỷ luật thanh tra TP Bạch Sơn dùng để phá án, gặp Khấu Đại Bằng đang ngồi xổm ven đường cách tòa nhà không xa, nghỉ ngơi dưới một thân cây, đúng ra là Lý Kế Ngũ muốn phái xe đưa Khấu Đại Bằng trở về nhà , nhưng Khấu Đại Bằng từ chối, xe của ủy ban thanh tra kỷ luật, Khấu Đại Bằng không bao giờ muốn ngồi nữa dù chỉ là một giây..
Khấu Đại Bằng không nói gì, khoát khoát tay, mở cửa xe leo lên.

– Chú, trước tiên tìm một nơi tắm rửa ăn rối ăn chút cơm chứ ?

Đinh Nhị Cẩu hỏi.

– Không, về nhà đi.. về nhà ăn cơm.

– Vâng…về nhà.

– Nhị Cẩu, những ngày gần đây, thím cháu không có sao chứ? Còn Oánh Oánh thì thế nào?

– Hai người không có việc gì, thím rất lo lắng cho chú, còn Oánh Oánh thì không biết việc này đâu.

Lúc nhắc về Triệu Hinh Nhã, Đinh Nhị Cẩu trong lòng hồi hộp, nhớ tới ngày đó điên cuồng, có cơ hội quá tốt, chỉ sợ từ nay về sau sẽ không còn có cơ hội như vậy nữa, nhớ tới Triệu Hinh Nhã dáng người ma mị cùng với cái huyệŧ khi hắn mới vừa thọt cái đầu khấc ƈôи ŧɦịŧ vào, hắn không khỏi vô cùng tiếc nuối.