– Vâng.. chẳng qua là chị lại dám liều mạng để cho em chữa, đổi lại là những người khác chắc là không dám đâu, em lại không có giấy phép hành nghề y.
– Không thể nói như thế, chữa hết là chữa hết, đây là điều không thể phủ nhận, đã thành …cậu đi về trước đi.
Lâm Xuân Hiểu nói ra .
– Vâng xin chào bí thư Lâm, có chuyện gì thì chị cứ phân phó, em về trước đây.
Đinh Nhị Cẩu gọn gàng đem chân của Lâm Xuân Hiểu chữa xong, qua đó còn may mắn nhìn thấy được cái âm hộ phồng to hấp dẫn của cô, hắn không khỏi nghĩ, đây cũng là một cách tiếp cận lãnh đạo khá tốt a, mặc dù không nhất định tất cả lãnh đạo đều có bệnh, nhưng là mèo mù gặp cá rán, có chuyện như vậy xảy ra, sau này con đường mình đi cũng sẽ đỡ hơn.
………………………………………………………………………………………. Chủ tịch Vu Toàn Phương đã tìm cách để cho Lương Hà Hoa làm bí thư đảng uỷ trấn Độc Sơn, xem điệu bộ là muốn đem trấn Độc Sơn vững vàng khống chế ở trong tay mình, như vậy Đinh Nhị Cẩu ở trấn Độc Sơn làm hết thảy mọi chuyện chẳng khác gì là làm giúp cho Lương Hà Hoa, mặc dù không biết Lương Hà Hoa bổn sự như thế nào, cũng chưa biết Lương Hà Hoa đối với sự phát triển kinh tế của trấn sẽ có hành động gì, nhưng trước mắt mà nói, bí thư đảng uỷ, không đơn thuần là quản lý về mặt đảng, mà cô còn là nắm giữ trong tay toàn cục của trấn.
Lâm Xuân Hiểu vừa tới Huyện Hải Dương, nhu cầu cấp bách đầu tiên là ổn định tình hình với lực lượng cán bộ huyện, cho nên tạm thời không cùng với Vu Toàn Phương làm việc quá căng, nhưng huyện ủy thì quản lý trông coi nhân sự, đây là qui trình của đảng, Vu Toàn Phương không được vươn tay quá dài, bởi vì vấn đề nhân sự nếu không cân bằng thì sẽ phá vỡ sự hài hòa trong ủy ban và đảng ủy. Tuy nhiên bởi vì bản án của cha con họ Trịnh, sắp tới sẽ còn có người bị ủy ban kỷ luật thanh tra mời đi uống nước, nhưng bây giờ thì đã không giống như là vừa mới bắt đầu, khi ấy mọi người đều bị thần hồn nát tính lo sợ rồi, chính đàn của Huyện Hải Dương, dần dần bình tĩnh trở lại…
Thời gian bây giờ đã sắp vào thu, thôn Lê Viên chuẩn bị nghênh đón một mùa thu hoạch đầu tiên mà dân chúng không còn bận tâm về vấn đề tiêu thụ lê mà buồn rầu, tuy nhiên còn đường từ thôn lê viên thông ra quốc lộ 220, con đường mới này còn phải đợi thêm mấy ngày nữa mới có thể thông xe, nhưng đoạn đường đi đến thị trấn Lâm Sơn Trấn thì đã hoàn toàn thông xe rồi, còn có một nguyên nhân khác, chính là nhờ năm trước, Đinh Nhị Cẩu đăng quảng cáo trên mạng về chất lượng của lê ở thôn Lê Viên, cơ hồ tất cả sản lượng lê ở thôn đều đã được mấy nhà buôn bán sỉ hoa quả cùng với công ty nước trái cây bao tiêu rồi. – Này..em cũng đã ở thôn này trong một thời gian dài, vậy mà vẫn còn chưa đi tới chỗ vườn cây trồng lê của nhà chị đấy, có đi đến đó xem thử không?
Lưu Hương Lê chỉ vào từ phía xa xa chìm trong sương mù nói ra.
Đinh Nhị Cẩu mặc dù là không còn là quan viên của thị trấn Lâm Sơn, nhưng dân chúng trong thôn Lê Viên không có quên hắn, cho nên dịp này là thời cơ tốt nhất, ai cũng muốn mời chủ nhiệm Đinh trước kia, đến vườn nhà nếm thử lê đầu mùa sau khi cải tiến trồng loại lê mới, ghi danh nhãn hiệu trái cây Hương Lê đã trở thành tiêu chí .
Sáng sớm đầu thu, trong núi tràn ngập sương mù nhàn nhạt, người đi ở trong đó, giống như là đang hành tẩu trong áng mây có một cảm giác rất là sảng khoái …
– Chung quanh đây đều là cây lê của nhà chị sao?
Đinh Nhị Cẩu nhìn xem từng cây lê xum xuê tươi tốt, trên nhánh cây có đầy màu vàng kim của những trái lê . – Đúng vậy, vườn lê nhà của chị như thế này vẫn là là gì, có người trồng cả mấy chục mẫu, trước kia thì bán không được, nhưng năm nay thì khác rồi, thôn dân ở đây nói là cũng là nhờ em, nói cách khác, năm nay được thu hoạch lớn..
– Thật vậy ư, vậy thôn dân kia chưa nói cám ơn em như thế à?
Đinh Nhị Cẩu nói xong liền thò tay phóng tới ở trước cái âm hộ của Lưu Hương Lê nghiền ngẫm mà hỏi.
– Có..thôn dân có nói đợi chủ nhiệm Đinh chủ nhiệm đến đây, thì bao ăn no lê mới thôi … haha..nhột chịu không nổi …
Lưu Hương Lê thò tay hất bàn tay của Đinh Nhị Cẩu, dù sao đây không phải là trong nhà, mà là đang chính ở ngoài vườn lê, vùng này chung quanh tất cả đều là núi, nói không chừng nhỡ có người nào liền ẩn núp nhìn thấy thấy mình cùng Đinh Nhị Cẩu kề vai sát cánh sờ mó như thế này, sẽ truyền ra ngoài bao nhiêu lời ong tiếng, mình thì giờ không sợ, nhưng Lưu Hương Lê lại sợ ảnh hưởng đến tiền đồ của Đinh Nhị Cẩu, huống chi hiện tại Đinh Nhị Cẩu lại đang cùng với một người phụ nữ có lai lịch rất lớn là Chu Hồng Kỳ nói chuyện yêu thương, cho nên cô càng thêm ức chế nội tâm khát vọng của mình áp chế, nhưng đó là ý nghĩ riêng của của cô, còn Đinh Nhị Cẩu thì không nghĩ như vậy. – Lê có ăn no hay không thì chẳng thành vấn đề, bây giờ cứ để cho chủ nhiệm thôn của họ tiếp đãi em là được rồi.
Đúng lúc này, hai người nói chuyện vừa đùa giỡ , đã là đi đến chỗ trong sâu vườn lê của Lưu Hương Lê, không đợi Lưu Hương Lê kịp phản ứng, Đinh Nhị Cẩu đã đem cô đổ người lên trên một chảng ba cành cây lê to lớn.
– Em… muốn làm gì . . .
Lời còn chưa dứt, miệng anh đào nhỏ Lưu Hương Lê đã bị Đinh Nhị Cẩu phong kín hoàn toàn, lúc mới bắt đầu cô còn có chút kháng cự, dù sao đây là giữa ban ngày, mặc dù có chút sương mù nhàn nhạt che phủ, nhưng sương mù này rất nhanh sẽ bị bốc hơi tan thành mây khói, đến lúc đó ở trong vườn lê này, ở bên trong nhìn lại có thể nhìn thấy khá xa .
– Lần trước không kịp làm gì chị, lần này nhất định phải đút no.. Đinh Nhị Cẩu nói, một tay đã tiến vào bên trong cái nịt vú, xe chạy quen đường đã tìm được hai bầu vú quen thuộc, đã nhiều ngày không gặp, bầu vú có vẻ càng thêm to mọng rồi, ngay lúc này, Đinh Nhị Cẩu cũng đã cảm thấy được thân thể Lưu Hương Lê run rẩy, hai đầu núʍ ѵú nhanh chóng sưng cứng đã nói lên hết tất cả.
– Chị xin em… đừng ở chỗ này, trở về nhà được không? Trở về chị cho em làm gấp đôi được không?
Lưu Hương Lê năn nỉ nói .
– Không được.. em giờ muốn ..hì, chúng ta tới nếm thử một phát hương vị dã hợp trong vườn lê.
Đinh Nhị Cẩu không nghe theo lời Lưu Hương Lê yêu cầu, dây kéo khóa quần của cô đã được hắn cỡi ra rồi..
Thái Dương dần dần lên cao, trong núi sương mù cũng dần dần tán đi, những người miền núi đều bận rộn thức dậy nấu cơm, chuẩn bị nghênh đón năm đầu thu hoạch, bởi vì lúc này bên ngoài xe vận tải đến đây thu mua lê đã xếp thành một hàng thật dài tại trước cửa thôn, còn Lưu Tam lúc này cũng rất vội vàng lo lắng, bởi vì thôn chủ nhiệm Lưu Hương Lê đến giờ cũng không thấy đâu, rất nhiều thủ tục còn phải để cho cô đến ký tên. Còn trong lúc này, Lưu Hương Lê đang đứng khom lưng hai tay ôm chặt lấy nhánh cây lê trước mặt, nửa người trên cùng nửa người dưới tạo thành một góc 90 độ , cái mông đít cố vễnh lên, trên trên chỉ còn có đọng ở trên cánh tay cái nịt vú, mà nửa người dưới lại càng thảm hại hơn, quần dài cùng với qυầи ɭóŧ tuột xuống đến mắt cá chân, từ phía sau một nam nhân cường tráng hai tay ôm lấy eo của cô, lần lượt thổi kèn tấn công, trái lê trên cây cũng theo động tác của hai người không ngừng lay động, người, cây, trái biến ảo trong tia nắng ban mai thành một bộ lê viên dã hợp đồ.