Đinh Nhị Cẩu trong lúc đang tiến hành hắn kế hoạch của mình, thì ở trong bóng tối có một người lại đang nguyền rủa mắng hắn thương tích đầy mình .
– Em đã hận hắn như vậy, thì đừng để ý đến hắn nữa, em xem lại mình kia kìa, đây là yêu sâu hận cắt, đúng không? Trong nội tâm vẫn là không quên được hắn, nghe lời chị, tuổi em cũng không còn nhỏ, tranh thủ thời gian sinh ra một đứa bé sống tốt là được rồi.
Điền Thanh Như dựa lưng trên ghế sô pha, trong tay bưng một cái đĩa, hai đầu ngón tay nhỏ nhắn đưa lên một trái Việt Quất bỏ vào trong miệng, lập tức một chất ngọt ngào tràn ngập toàn bộ khoang miệng, nhưng loại trái cây này ngọt thanh khác với đường kẹo, cho nên loại đồ chơi này gần đây trở thành loại nổi tiếng hàng cao cấp dùng trong tặng lễ, đương nhiên, cô ăn loại Việt Quất này, cũng là người khác tặng đưa. – Cùng với ai sanh con vậy? Đinh Nhị Cẩu à, em vẫn còn chưa có ly hôn, Hoắc Lữ Mậu vẫn có thể nổi điên đấy.
– Khục.. ai nói là em sinh còn cùng với Đinh Nhị Cẩu, ý chị nói là với Hoắc Lữ Mậu, em nói đi, các người đến cùng có còn muốn sống chung với nhau nữa không vậy? Chị nghe nói chỉ có lời khai của một mình Trịnh Đoạn Cương, Hoắc Lữ Mậu sau khi đi vào ủy ban kỷ luật rồi lại phóng ra, em đàng hoàng lại đi, quay trở về an ủi ông ấy một chút.
– Cùng Hoắc Lữ Mậu sinh con? Nếu Hoắc Lữ Mậu có thể sinh con, thì chúng ta đã sớm sinh ra rồi, em không muốn nhắc đến chuyện này nữa, đã trãi qua mấy tháng, Đinh Nhị Cẩu này người không có lương tâm, một cái tin nhắn cũng không gửi cho em, uổng công em đối với hắn tốt như vậy.
– Chị lại có cảm giác hình như là hắn đang ước gì chuyện xảy ra như thế này, thừa cơ cùng chị em mình đánh gãy đi quan hệ? Điền Thanh Như bỗng nhiên nghĩ ra thông suốt, cô chống người lên, đem đĩa trái cây đặt ở trên bàn trà, thản nhiên nói .
– Chị nói vậy là có ý gì, có phải nói là đây là y có dự mưu từ trước?
– Dựa vào kinh nghiệm phá án của chị, có thể theo tình hình này, hắn đào một cái hố, không đúng dịp, chị em mình lại nhảy vào, em nghĩ lại đi, hắn đi cầu chị em mình, người phải giúp là người đáng ghét nhất của em, còn với chị thì không có liên quan gì cả. Đã vậy em và hắn qua lại cũng đã nhiều năm, em rõ ràng một điểm tình cảm gì cũng đều không quan tâm đến, ngay mặt mũi của hắn cũng không nể, đàn bà như vậy thì người đàn ông nào sẽ thích, không biết chị nói đúng hay không….
Điền Thanh Như bĩu môi nói .
– A.. cái gã không có lương tâm này vậy là chờ cơ hội để cắt đứt quan hệ với em, không được, em phải đi tìm y, lúc trước Khấu Đại Bằng đối với em như thế nào chính y là biết rõ nhất, đến bây giờ thìđến lượt y, không được…em nuốt không trôi cơn tức này. – Ai …ai…ai tính tình của em cứ luôn nổi khùng như vậy, chúng ta đây là đang phân tích, đây không phải là chuyện chính xác, không rõ ư?
Điền Thanh Như lườm em gái mình.
– Chị Thanh Như, vậy chị nói làm sao bây giờ đây?
– Hừ.. nhìn dáng vẻ của em, như là trai mê gái vậy…
– Ai nha, chị tốt của em, chị cũng đừng có thừa nước đục thả câu, chị cũng đang vội muốn chết, dáng vẻ của chị cũng là vùng đất hoang lâu nay không có người canh tác, chị cũng đang chờ hắn đến nộp lương thực vậy..
– E.. con nhỏ chết tiệt kia, lại dám cười nhạo chị à? Xem chị không xé nát miệng của em.
Hai chị em ở trên ghế sa lon đùa giỡn ôm sát với nhau hòa lại thành một….
……………………………………………………………………………………..
Trước kỳ nghỉ lễ 1/10 Quốc Khánh, tất cả nhân viên các ban ngành chính phủ vội vàng tiến hành xong cuối cùng một ngày làm việc, thì Khấu Đại Bằng nhận được điện thoại từ thành ủy TP Bạch Sơn thông báo, muốn ông đến phòng tổ chức cán bộ TP Bạch Sơn, nói là có chuyện cần trao đổi. Làm công chức nhà nước thì ai cũng biết, chỉ cần là phòng tổ chức cán bộ tìm gặp trao đổi, vậy cho dù là không thăng quan, thì cũng là phải đổi chỗ công tác rồi, cho nên Khấu Đại Bằng trên đường đi rất thấp thỏm không yên, không biết lần này phòng tổ chức cán bộ tìm mình là muốn làm gì?
Tiếp đãi ông là Thường Chí Viễn phó chủ nhiệm tổ chức cán bộ TP Bạch Sơn, đây là một cán bộ lão làng lâu đời, là trợ thủ đắc lực của chủ nhiệm Hạ Minh Tuyên, đủ thấy tầm quan trọng lần nói chuyện trao đổi này.
– Chào phó chủ nhiệm Thường, tôi là Khấu Đại Bằng.
– Được rồi.. Đại Bằng ngồi đi, anh bây giờ đang là bí thư đảng uỷ thị trấn Lâm Sơn đúng không?
– Vâng..
– Ừ, lần này gọi anh tới, là có chuyện này, trên phòng tổ chức sau khi cân nhắc, anh đã có thời gian làm việc rất dài ở dưới thị trấn Lâm Sơn rồi, đương nhiên cũng đã trưng cầu qua ý kiến của Lâm Xuân Hiểu bí thư Huyện ủy Hải Dương, cảm thấy anh còn có tiềm lực phát triển, có lẽ đã đến lúc trao cho anh cương vị trọng yếu hơn bên trên để rèn luyện một phen . . . Khấu Đại Bằng biết rõ, phòng tổ chức thành ủy kêu mình tới nhất định là có việc, nhưng hoàn toàn không nghĩ đến chuyện như vậy, khi rời khỏi phòng tổ chức cán bộ, ông cũng không biết mình là như thế nào lại đi ra được khỏi tòa cao ốc của thành ủy, cảm giác ngất ngây bay bỗng, sau khi nghe được phòng tổ chức cán bộ có ý kiến là muốn đưa ông lên làm phó chủ tịch huyện, đời này ông vẫn còn chưa từng có ý nghĩ là sẽ có một ngày mình sẽ lên làm lãnh đạo cấp huyện, lâu nay ông thấy mình ngồi ở vị trí bí thư đảng uỷ thị trấn cho đến ngày về hưu là đã quá tốt rồi .
Phòng tổ chức cán bộ thành ủy đã khẳng định về việc xây dựng con đường công trình 1, Khấu Đại Bằng với tư cách là lãnh đạo địa phương có con đường chạy xuyên qua đã cống hiến rất nhiều công sức, cho nên lần này cũng là đặc cách ban thưởng cho ông đối với sự cố gắng kiến thiết làm con đường công trình 1. Bởi vì vấn đề con đường công trình 1, có không ít người chức quan bị ném đi, dàn lãnh đạo huyện ủy Hải Dương bây giờ là thủng lỗ chỗ, phá thành nhiều mảnh nhỏ, bí thư Lâm Xuân Hiểu vừa tới nhậm chức, vẫn còn chưa có hình thành quyền uy của mình cùng với cái vòng tròn chung quanh, còn chủ tịch huyện Vu Toàn Phương trước kia thì bị Trịnh Minh Đường ép tới thật chặt, lần này này mới được buông ra, lại không có năng lực quá độ để khuếch trương thực lực, chính ông ta cũng cũng minh bạch, bước chân quá lớn, thì rất dễ dàng té ngã .
Bất kể nói thế nào, Khấu Đại Bằng là người thứ nhất bởi vì nhờ có công trình 1 làm đường mà thăng quan, so về những lãnh đạo kia bởi vì công trình 1 làm đường mà thân hãm vào tù, thì Khấu Đại Bằng đã là vô cùng may mắn . Rất nhiều người nhìn không ra, lãnh đạo bên trên đây là có ý gì, rõ ràng là Khấu Đại Bằng đoạn thời gian trước đây còn bị ủy ban kỷ luật thanh tra mời đi lấy lời khai, nhưng sau khi được đi ra, còn lại lên chức…
Thế rồi chuyện kế tiếp xảy ra, mọi người liền dần dần đã hiểu được trong lúc này là chuyện gì xảy ra ….
Khấu Đại Bằng thăng lên làm phó chủ tịch huyện, thì 10 ngày sau chủ tịch thị trấn Lâm Sơn Vương Bạch Lệ nhận được thông báo đảm nhiệm chức bí thư đảng ủy, còn chủ tịch trấn Độc Sơn Đinh Trường Sinh thì được điều nhiệm qua làm chủ tịch thị trấn Lâm Sơn, tuy cùng là chức vụ chủ tịch trấn, nhưng phân lượng hai nơi rất khác nhau, trấn Độc Sơn mặc dù có giao thông đường thủy tiện lợi, nhưng giao thông đường bộ thì không phát triễn được, còn thị trấn Lâm Sơn sau khi còn đường thông đến quốc lộ 220 quốc lộ, đã nhảy lên trở thành Địa Khu của Thành phố Bạch Sơn, cách tỉnh rất gần, cho nên tương lai thị trấn Lâm Sơn tiền đồ phát triển không đo lường được. Qua chuyện này lại khiến người ta nhớ tới lúc bí thư huyện Lâm Xuân Hiểu cùng với chủ nhiệm phòng tổ chức thành ủy Bạch Sơn Hạ Minh Tuyên đến trấn Độc Sơn thị sát, nghe nói lúc ấy rất là hợp ý với kế hoạch của chủ tịch Đinh, chứ đừng nói chi là sau đó thì đến lượt đài truyền hình thành phố Bạch Sơn phát ra bản tin, do đích thân nữ phó giám đốc xinh đẹp đài truyền hình đến xuống tận nơi trấn Độc Sơn hành tẩu phỏng vấn trực tiếp , thẳng thắn mà nói , mặc dù không nhất định tất cả mọi người đều nhìn thấy đến lần thị sát thành công ở đó, nhưng trong lòng mọi người cũng hiểu chuyện này cùng với Đinh Nhị Cẩu lần này được điều nhiệm lên thị trấn Lâm Sơn có liên hệ với nhau, vậy thì có một kết luận cuối cùng, Đinh Nhị Cẩu tiểu tử này lại trèo lên cành cây cao thêm một bước rồi.