Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh

Chương 591: Bệnh nghiêm trọng ngoài dự đoán



CHƯƠNG 537 : BỆNH NGHIÊM TRỌNG NGOÀI DỰ ĐOÁN.

Giang Hàm Thiến thật không ngờ Đinh Nhị Cẩu quay lại nhanh đến tỉnh Giang Đô như vậy, nhưng khi nàng vừa nhìn thấy nét mặt của Đinh Nhị Cẩu âm trầm, nàng cũng không dám nói giỡn, lo tranh thủ thời gian mối quan hệ quen biết để sắp xếp cho ông lão Vương Gia Sơn đến bệnh viện để khám.

– Lại là ai nữa vậy ông?

Sau khi nhìn thấy Vương Gia Sơn được đưa vào phòng bệnh thay đổi quần áo của bệnh nhân, Giang Hàm Thiến đi theo Đinh Nhị Cẩu đi đóng tiền viện phí hỏi.

– Cái gì là ai, đây là người thân của tui, lúc nào tui không có ở đây, bà giúp tui trông nom giùm, nói cho bà biết, ông lão này chẳng khác gì người nhà của tui, hiểu chưa?

– Tui chỉ hỏi, các ngươi quan hệ với nhau là như thế nào? Là ai mà ông lo lắng như vậy.

– Ai … việc này sau này hãy nói đi ! Một, hai câu nói không giải thích hết, khi nào có thời gian tui nói cho bà biết, hiện tại nhờ bà tranh thủ thời gian tìm giùm cho tui một bác sĩ quen, tui nghi ngờ phổi của ông lão có vấn đề, phải nhanh kiểm tra, bà ở nơi này có quan hệ rộng rãi, cứ kiếm giùm tui một thầy thuốc tốt , buổi tối tui xin mơi bác sĩ đó ăn bữa cơm.
Đinh Nhị Cẩu suy nghĩ, nếu đã tới đây rồi, phải chữa trị cho thật tốt, nếu không may bệnh không chữa khỏi, thì cũng phải để cho ông lão thanh thản ra đi, nhưng suy nghĩ này thì dễ dàng, nhưng lúc làm lại là muôn vàn khó khăn ah.

– Chuyện này không có vấn đề, cứ giao cho tui là được rồi.

Có lẽ là đã nhận ra cảm xúc của Đinh Nhị Cẩu, cho nên Giang Hàm Thiến cũng nghiêm chỉnh lại, rất nhanh làm xong tất cả thủ tục, buổi chiều thì bác sĩ đã bắt đầu kiểm tra.

Toàn bộ buổi chiều, Đinh Nhị Cẩu một bước cũng không rời Vương Gia Sơn khi làm xét nghiệm toàn diện hơn mấy chục hạng mục kiểm tra, đến xế chiều vào lúc sắp tan tầm thì kiểm tra xong, còn có mấy mất kết quả xét nghiệm phải chờ tới ngày mai mới có thể biết được .

Đỗ Sơn Khôi cùng Vương Gia Sơn ngồi tại trong phòng bệnh, còn Giang Hàm Thiến cùng Đinh Nhị Cẩu đang ở phòng làm việc của bác sĩ chờ, cầm một xấp giấy xét nghiệm giở ra lần lượt xem, bởi vì có một ít số liệu kết quả ngay trình độ của Giang Hàm Thiến cũng xem không ra đây là kết quả gì, nên phải chờ bác sĩ đến thì mới biết kết quả .
– Tiểu Giang, người này là thân nhân của bệnh nhân sao?

– Vâng…bác sĩ Tần, hắn là người nhà của Vương Gia Sơn, có vấn đề nghiêm trọng sao?

Giang Hàm Thiến thận trọng hỏi, phàm là khi bác sĩ hỏi như vậy, thường thường đều là không kết quả tốt, Đinh Nhị Cẩu trong lòng cũng hồi hộp.

– Bác sĩ Tần, có vấn đề gì phải không?

– Ừ… khá nghiêm trọng, lá phổi của ông ta có một bóng mờ, hãy nhìn xem, không cần máy chiếu cũng có thể nhìn thấy rất rõ ràng, tôi nghĩ đây chính là nguyên nhân ông ta thường xuyên ho ra máu, nhưng tôi cảm thấy bất ngờ là bóng mờ này tựa hồ không phát triễn nhanh lắm, theo kinh nghiệm của tôi, nếu là bóng mờ ác tính, thì sẽ phát triển rất nhanh.

– À…là như thế này, chính ông lão cũng là một thấy thuốc Trung Y, lâu nay ông tự mình bốc thuốc thuốc, cho nên rất có thể đã ức chế lại ! Bác sĩ Tần, anh xem cái bóng mờ này có phải là khối u không vậy?
Đinh Nhị Cẩu lo lắng nhất là điều này .

– Khả năng này rất lớn, vấn đề chỉ là xác định là có ác tính hay không mà thôi, phải đợi chụp hình cắt lớp thì mới có thể xác định chính xác kết quả, trước tiên cứ để ông nằm viện đã…

– Được, cám ơn bác sĩ Tần.

Đinh Nhị Cẩu và Giang Hàm Thiến hai người nói.

– Không có gì, đây là trách nhiệm của người thầy thuốc, đối với người nào cũng đều là giống nhau.

Tần An Hạo khách sáo nói .

Tần An Hạo là bác sị chuyên về hệ hô hấp nổi tiếng ở tỉnh Giang Đô, có thể đối với Đinh Nhị Cẩu và Giang Hàm Thiến khách sáo như vậy, một là bởi vì y là người bác sĩ hướng dẫn cho Giang Hàm Thiến, còn có một nguyên nhân khác nữa là vừa rồi y nghe Đinh Nhị Cẩu nói Vương Gia Sơn là một lão thầy thuốc Trung Y, một mực tự chữa bệnh cho mình, theo kinh nghiệm của Tần An Hạo phán đoán, Vương Gia Sơn có bài thuốc áp chế được khối u khuếch tán, rất có thể là nhân tố quyết định, đây là một phương thuốc hay, có thể nói giá trị liên thành, mà cái toa thuốc này, thì đang nắm giữ ở trong tay người bệnh nhân kia , cho nên Tần An Hạo phải khách áo với người đối diện là thân thuộc của ông lão Trung Y kia.
– Ông không cần lo lắng nữa, bác sĩ Tần thế ở tỉnh Giang Đô là chuyên gia giỏi nhất chuyên về hệ hô hấp, nếu như bác sĩ nói không chữa được, thì không có ai khác chữa được đâu, ông ta còn hưởng được trợ cấp đặc thù của nhà nước đấy, tui nghe bác sĩ, chuẩn bị sẽ tham tuyển viện sĩ ở viện hàn lâm, có chuyên gia như vậy, ông còn sợ gì nữa đây.

Giang Hàm Thiến vừa đi vừa cùng Đinh Nhị Cẩu thảo luận về bệnh tình của Vương Gia Sơn.

– À bà nói vậy tui có chút yên tâm, nhưng tui vẫn không yên lòng, bây giờ nói với ông lão làm sao đây, chẳng lẽ nói thẳng là trong phổi có khối u, đây không phải là trực tiếp tuyên bố cửa tử sao?

– Đúng vậy, đây cũng là một chuyện khó, nhưng tui lại không suy nghĩ giống như ông, ông lão là thầy thuốc Trung Y, đối với bệnh của mình có lẽ đã chuẩn bị tâm lý, cho nên ông muốn nói dối với ông lão, ngược lại là làm cho ông lão lo lắng, còn không bằng cứ trực tiếp nói thẳng cho ông lão biết được, để mà cố gắng trị liệu là được rồi, cũng không cần phải lúc nào cũng bận tâm nghĩ đến câu nào nên phải nói , câu nào không nên nói, ông thấy đúng không?
Đinh Nhị Cẩu trầm mặc, Giang Hàm Thiến nói không phải là không có đạo lý, nhưng lời này ai nhẫn tâm nói ra được, hắn ngẫm lại hay là tạm thời trì hoãn một thời gian đi.

Hai người từ phòng làm việc của bác sĩ Tần đi ra, cũng không trở về ngay phòng bệnh, mà là xuống đến lầu một, vừa xuống thang lầu, đã nhìn thấy một nhóm người mang cáng cứu thương hấp tấp vọt vào cửa phòng, đợi thang máy, thang máy vẫn chưa xuống tới , Đinh Nhị Cẩu nhìn thấy có một nữ cảnh sát một mực kêu gọi người nằm trên cáng cứu thương, còn lấy tay vuốt mặt của người bị thương, la lên là không nên ngủ mất, Đinh Nhị Cẩu theo bản năng hướng bên cạnh nhường ra một chút, bởi vì hắn thấy rõ, những người này đều là cảnh sát, người bị thương cũng là cảnh sát.

– Không thể đợi thêm nữa, trực tiếp đi bộ lên thang lầu.
Nữ cảnh sát thẳng người lên nói, vì vậy mấy người nâng lên cáng cứu thương đi tới cầu thang lầu, trong lúc này đại sảnh đã bu đầy người, đều không biết rõ chuyện gì xảy ra, khi đi ngang qua bên người Đinh Nhị Cẩu, có người cảnh sát đang nâng cáng bị trợt chân, làm người bị thương trên cáng sắp té xuống đất, Đinh Nhị Cẩu tay mắt lanh lẹ, khẽ cong eo về phía trước, đem tay nắm cáng cứu thương chụp được vào trong tay mình .

– Cảm ơn.

Người cảnh sát có thể là đã khiêng cáng trong thời gian dài, thở hồng hộc, quay đầu lại hướng về Đinh Nhị Cẩu một giọng nói cám ơn .

– Lên lầu mấy, để tôi giúp, anh cứ nghỉ mệt một lát đi.

– Nhanh lên…đến lầu ba, phòng giải phẫu, nhanh lập tức.

Nữ cảnh sát ngẩng đầu hô lớn, trong này, bàn tay của nàng đang chặn lại trước ngực người bị thương để ngăn cản máu phún ra ngoài.