Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh

Chương 602: Được phú bà bao nuôi



– Lần này hiệp đàm là do ủy ban tỉnh chủ sự, còn cụ thể phụ trách là do sở thương vụ, lãnh đạo có người quen ở bên sở thương vụ không vậy ? Có thể nhờ họ nghĩ biện pháp giúp em đi vào bên trong hội nghị để quảng bá tuyên truyền tài liệu, dù bằng cách chính thức cũng được hoặc không chính thức cũng được, bất cứ dùng phương thức gì…

– Sở thương vụ? Sở thương vụ ! Để tôi gọi điện thoại hỏi thử một chút.

Trọng Hải đứng lên sờ lấy điện thoại trên bàn bắt đầu tìm dãy số, trong lúc này , Dương Lan Hoa một bên ôm con, một bên hướng Trọng Hải nháy mắt, đương nhiên là Đinh Nhị Cẩu không có nhìn thấy, Trọng Hải nghi hoặc, không biết bộ dạng vợ mình như vậy là có ý gì.

Vì vậy vừa cầm điện thoại vừa đi về phía Dương Lan Hoa, lúc này trong phòng khách chỉ còn lại một mình Đinh Nhị Cẩu.
– Có chuyện gì vậy?

Trọng Hải đã gọi một lần điện thoại, nhưng bên kia chưa có nghe máy, vì vậy đưa điện thoại di động nhét vào trong túi quần, đi theo Dương Lan Hoa trong tay nhận lấy em bé .

– Anh xem cái vật này, là thư ký cũ của anh vừa rồi đưa đấy, cái này có thể nhận được không?

Trương Hoa nhưng lấy ra một cái lắc tay nhỏ bằng vàng ròng từ trong hộp nhỏ lấy ra hỏi.

– Vật này rất mắc sao?

– Anh cứ tính đi, vàng bây giờ 1300 đồng 1 chỉ, đây là hàng mỹ nghệ, tối thiểu cũng hơn 1 vạn, làm sao bây giờ?

– Ừ..quả thật có chút đắt, tiểu tử này lấy tiền ở đâu ra? Bất quá anh chỉ biết là hắn không có thiếu tiền, hơn nữa cũng không phải là người tham lam, hay là để anh ra hỏi hắn ?

– Há… Trọng Hải, dù sao thì trong lòng anh cũng thừa hiểu là có rất it người mà mình có thể nhận lấy quà tặng…
– Anh biết, nhưng Đinh Nhị Cẩu này thì có thể tin được, yên tâm đi, nếu không là như vậy thì anh cũng sẽ không cho hắn bước vào nhà, căn cơ của anh tại huyện Hải Dương cũng chỉ còn lại mình hắn, không tin hắn thì anh chẳng biết tin ai bây giờ, anh nghĩ, sẽ có một ngày nào đó, vẫn sẽ phải dùng lại hắn.

Dương Lan Hoa yên lặng không nói lời nào, tại vì nàng vốn tưởng rằng Trọng Hải sau khi không còn làm quan, sẽ giống như bây giờ ở nhà cùng với nàng sau khi sanh con, hai người mãi mãi tình chàng ý thϊếp, nhưng chú của Trọng Hải đương nhiên là sẽ không nghĩ như vậy, nếu không phải là nhờ nàng sinh ra cho Trọng gia một đứa con trai trưởng, thì có thể nagy cả cánh cửa ra vào cũng sẽ không cho nàng bước vào, Trọng Hải sau này tái nhậm chức, đó là điều tất nhiên, nàng không thể nào ngăn cản được đấy.
…………………………………………………………………………………

– Cậu chờ một chút đi, hiện tại bên kia chưa nghe máy được, đoán chừng là chắc còn đang làm thêm giờ hoặc có thể là đang họp… À.. lần này đến tỉnh thành, chỉ có một mình cậu hay là còn có người khác nữa?

– À..còn có thêm mấy người nữa, thật ra là em đưa một người thân thích đến nằm viện, do cơ duyên xảo hợp mới biết được có cái hiệp đàm này, cho nên sẵn dịp quảng bá kêu gọi đầu tư cho thị trấn Lâm Sơn, còn được hay không được, thì còn phải dữa vào vận khí nữa.

– Thật ra theo tôi thấy cậu cũng không nhất định là phải đi tham dự cuộc hiệp đàm này, vì trong hội trường chắc đều là lãnh đạo cấp thành phố trở lên, đến lúc đó các cậu cũng không có chen lời vào được, chi bằng chờ ở bên ngoài hội trường mà chờ có cơ hội tiếp xúc, ví dụ như tìm hiểu xem các nhà đầu tư Hong Kong ngủ lại ở khách sạn nào ? Đến đó tiếp cận có lẽ thích hợp hơn, với lại cũng sẽ không để cho người khác chú ý đến.
– Vâng..em biết rồi lãnh đạo, em cũng có nghe nói các nhà đầu tư hiệp đàm cơ bản đều vào ở khách sạn Hilton, chỗ đó đắt tiền a.

– Hừ nếu muốn đầu tư thì tính là gì, kéo về được một nhà thương gia, cậu xem như là thành công, dù sao thị trấn Lâm Sơn kể cả Huyện Hải Dương còn rất nhiều đất trống, phàm là người có chút tầm nhìn cũng sẽ để ý đi xem , hơn nữa cậu cũng chú ý, lần này là cấp sở thương vụ cấp tỉnh tham gia hiệp đàm, chuyện này đã nói lên trong tỉnh cũng có ý định đem những nhà đầu tư này giới thiệu đến các địa phương toàn tỉnh, mà không phải là tập trung ào ạt vào các thành phố trong tỉnh như trước nữa, cho nên ý nghĩ này của cậu là chính xác , cũng đáng giá để thử một lần xem sao.

Đang nói chuyện, điện thoại di động Trọng Hải reo vang .
– Này, thiếu gia… giờ này mà còn gọi điện thoại có chuyện gì không vậy?

Chủ nhiệm sở thương vụ Phạm Ngọc Sinh đang còn ở phòng làm việc không vui lắm, khi đã tối rồi mà Trọng Hải còn gọi điện thoại cho ông .

– Cái gì mà thiếu gia với không thiếu gia, anh Phạm huynh à, mấy ngày nay có phải là bề bộn nhiều việc lắm à?

– Ai dà.. tại vì anh đâu có tốt số như cậu vậy, bây giờ thì đang ở nhà ấm cúng cùng với vợ con, anh vừa mới họp xong, mấy ngày nay cứ loay hoay sắp chết rồi, có chuyện gì không?

– Cũng không có chuyện gì lớn, em có người thư ký cũ lúc còn làm chủ tịch ở tại huyện Hải Dương, bây giờ đang ở trong nhà của em, hắn bây giờ là chủ tịch thị trấn, còn trẻ tuổi, nhưng nhiệt tình lớn, cũng muốn được trau dồi thêm kiến thức, anh thì đang làm quản gia ở sở thương vụ, có thể đem hắn vào nghe một chút trong lần hiệp đàm các nhà đầu tư sắp tới không?
– Uí trời.. , cậu đưa cho anh một vấn đề khó khăn a, để cho anh suy nghĩ tìm biện pháp, chút sau anh gọi lại cho cậu nhé..

Phạm Ngọc Sinh nghe xong việc này, có chút vò đầu, Trọng Hải này đưa cho mình nan đề, số lượng khách quý đều là quy định đã xong, tuy nhiên vẫn còn có mấy cái chỗ trống dự phòng, nhưng cũng rất ít, đó là giữ chỗ cho lãnh đạo, vạn nhất . . .

Được rồi, nào có nhiều như vậy vạn nhất …? Cũng không đùa được, đừng nhìn Trọng Hải này hiện tại luôn ở nhà, không bước ra khỏi cửa, ở nhà cùng vợ mình cả ngày chăm sóc đứa con mà lơ là với hắn, nghe nói đâu là đã sắp xếp xong xuôi vị trí, khi nào tái xuất thì chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi .

……………………………………………………………………………….

– Alo này Trọng Hải, đến lúc đó cậu cứ để cho hắn tới gặp anh nhé, chút chuyện này anh có thể sắp xếp được, nhưng phải dặn kỹ là hắn không được quấy rối làm phiền phức, nếu bị lãnh đạo phát hiện, anh gánh không nổi đâu.
Phạm Ngọc Sinh cố ý cường điệu nói.

– Cái này không có vấn đề, gây ra rủi ro thì em gọt đầu hắn.

Trọng Hải cười ha hả nói .

Cúp điện thoại , Trọng Hải cười với Đinh Nhị Cẩu nói :

– Củ nhiệm Phạm của sở Thương vụ này người cũng không tệ, ngày mai cậu đến gặp ông ấy, muốn dự họp thì phải có giấy chứng nhận, nhưng đừng có ở trong hội trường làm ẩu , dù sao đây là hiệp đàm của tỉnh, chứ không phải là như Huyện Hải Dương đâu, cho nên phải tiết chế lại, đừng mang đến cho người khác phiền toái, hiểu chưa?

– Em biết rồi, cám ơn lãnh đạo nhiều”.

– Hừ, miệng lưỡi lúc nào cũng trơn tru ! À..quên chứ, cái kia đồ chơi tốn bao nhiêu tiền? Cậu là một kẻ nghèo rớt mồng tơi, lấy ở đâu ra nhiều tiền như vậy mà mua?

– Há, đồ chơi kia hả ? Cũng không có tốn bao nhiêu tiền, một chút tâm ý, lần đầu tiên gặp mặt bé con, dù thế nào cũng phải cho em làm cái lễ cho đứa bé chứ.
– Nói mau…lấy tiền ở đâu, có phải trở về lại nhập vào sổ sách của ủy ban?

– Ai mà làm vậy chứ, chút tiền ấy tính là cái gì, lãnh đạo nếu như bị chị dâu quản lý chặt của cải, ngày nào đó cứ nói con số, em còn lập tức đưa cho lãnh đạo mượn còn được nữa là.

– Tiểu tử ngươi .. không nói phải không ?

– Lãnh đạo cho em giữ chút bí mật này đi? Bất quá em cam đoan, tiền này sạch sẽ, không phải là cướp, cũng không phải trộm, càng không phải là tiền tham nhũng nhà nước, cũng không phải là nhận hối lộ, cứ coi như là em được phú bà bao nuôi.. được chưa vậy ?

– Hừ…chuyện vậy mà cũng mở miệng ra nói được..

Trọng Hải thoáng cái vui vẻ .

– Ai da..ai biểu anh buộc em phải nói thật.

Đinh Nhị Cẩu làm như rất là bất đắc dĩ nói .