- Chị dâu à, ý em nói là con người em không phải là mê tiền đến mức như vậy, nào có giống chị, chuyện gì cũng đều xen ngang vào thọc vào, như vậy cũng không tốt đâu.
Đinh Nhị Cẩu có chút dở khóc dở cười, nhưng lúc bây giờ là thời khắc mấu chốt để kêu gọi chiêu thương đầu tư, Tạ Phương Quỳnh hoàn toàn chính xác giúp hắn không ít việ , huống chi nàng còn có mối quan hệ ở bên trong với Lưu Hương Lê, hiện tại hai người đàn bà này dính sat vào nhau giống như là mật với ruồi vậy .
- Nói cái gì đó, em gọi ai là chị dâu, về sau lại kêu một tiếng chị dâu, chị và em sẽ không còn kết giao nữa đấy, nếu không tin thì em chờ xem.
Tạ Phương Quỳnh hậm hực nói ra .
- Được rồi là em nói bậy, là em nói sai, nhưng chị đối với ngành sản xuất y dược lại không hiểu nhiều lắm, chị tranh đoạt vào vũng nước đục này làm chi, có gì thú vị đâu? Đinh Nhị Cẩu đang cô gắng khuyên giải Tạ Phương Quỳnh đừng xen vào hạng mục này, bởi vì hắn biết, hạng mục này một khi thành công, đó chính là một cái máy in tiền, toàn thế giới này có biết bao nhiêu người bệnh ung thư phổi, nếu loại thuốc này phát triễn sản xuất thành công, đối với tất cả người bệnh ung thư sẽ là một tin mừng, lợi ích của chuyện này không cần nói thì cũng biết .
Bởi vì chính mình không có tài chính, cũng không thành thạo kỹ thuật chế dược, cho nên Đinh Nhị Cẩu mới đành lựa chọn cùng hợp tác với Dương Thành An, lợi dụng đến sự quan hệ và hiểu biết của giáo sư bác sĩ Tần An Hạo , dùng đến phương án công ty cổ phần chiêu dụ, có như vậy mới có thể thuận lợi đem hạng mục này áp dụng suôn sẽ, nhưng cho dù là có thiếu tài đi nữa, hắn cũng không muốn có Tạ Phương Quỳnh đầu tư vào, một con người bây giờ chỉ biết đến tiền bạc. - Hừ..chị mặc dù không hiểu về ngành sản xuất y dược, nhưng có thể là em không biết, chị học hành ở nước ngoài 10 năm, quan hệ ở nước ngoài so với em quen thuộc hơn rất nhiều, cho nên cái sản phẩm này nếu em muốn phát triễn qua thị trường quốc tế, đúng là em phải cầu đến chị. Thế nào, lý do này có phải rất là thuyết phục?
- Vâng, chị nói cũng đúng, nhưng khi Dương Thành An xuất tiền, chị cũng phải trưng cầu người ta một chút ý kiến, dù sao người ta là chuyên gia trong lĩnh vực chế dược.
- Nhị Cẩu, chuyện này không cần em dạy chị, Dương Thành An chịu xuất tiền là vì quan tâm đến toa thuốc bí truyền này, trong toàn bộ hạng mục đầu tư này em phải là ngươi tự tính toán quyết định, nếu như hắn dám nói một chữ không, chúng ta lúc nào cũng có thể thay người, về lãnh vực chế dược ở trong nước, người giỏi không phải là thiếu đâu, hơn nữa đối với việc pha chế dược - thuốc mà nói, bên trong quốc nội thương nhân chế dược của chúng ta càng thành thạo hơn, em cứ sauy nghĩ đi, chỉ cần nói em nói cho Dương Thành An nghe qua lý do như vậy, chị tin rằng, ngay cả một cái rắm hắn cũng không dám phóng. Không biết từ lúc nào, Tạ Phương Quỳnh học rất nhanh lối sống dân thôn trong núi, đặc biệt là giọng điệu nói chuyện của những người đàn bà thôn quê, động một chút lại nói tục…
- Được rồi, chuyện này em sẽ suy nghĩ thật kỹ , bây giờ chị còn có chuyện gì dặn dò khác nữa không?
- Còn…làm cái gì mà thỉnh thoảng lại liếc nhìn ngực của chị vậy..
Nói xong, bất ngờ nàng đứng lên kê sát ngực của mình vào trước mặt hắn, cái áo thun bó sát, ôm chặt lấy hai bầu vú cách trước mặt hắn chẳng tới một gang tay, mơ hồ hắn thấy cả cái đầu núʍ ѵú đội nhô lên bên trong cái nịt ngực…
Nhưng hắn tuyệt không dám động tay động chân với người đàn bà này.
………………………………………………………………………………
Hạ Phi ánh mắt dõi theo thân ảnh của Tạ Phương Quỳnh lên lầu, đến khi cửa phòng làm việc Đinh Nhị Cẩu đóng lại về sau, hắn mới lên xe lại chạy ra hiện trường trưng thu đất, đất này đang trồng lúa mạch, đã đến lúc nông nhàn, nhưng giờ này trên đồng ruộng không có chút nào rỗi rãnh, mấy chiếc xe ủi đất đang làm việc xúc ủi đất, ký giấy tờ trừng thu xong một nhà, lập tức sẽ san bằng một nhà…. Hạ Phi xuống xe ô tô, nhìn xem trong đồng ruộng đầy người, y rất bực mình, vốn muốn cãi nhau với Đinh Nhị Cẩu một trận, rồi trở về nói cho chú của mình, một là miễn chức Đinh Nhị Cẩu hoặc là điều đi chỗ khác, để y có thể dễ dàng làm chủ tịch thị trấn, hiện tại chính mình đang nhận một công việc khó khăn nhất “trưng thu đất “.
Từ xưa tới nay, trưng thu đất không ai có thể làm một lần mà thuận lợi hoàn thành, bởi vì đây là lấy đi sự sinh kế của người dân, người lấy đất thì thư thản, còn dân chúng thì sống làm sao bây giờ? Nhưng đa số quan viên vì chiến tích, cho nên sự cân nhắc đến lợi ích dân chúng, càng ngày càng ít người quan tâm đến .
Có câu ngạn ngữ, “ nhất tương công thành vạn cốt khô “, bây giờ quan viên vì leo lên chức vụ cao hơn, thì hi sinh lợi ích của người dân để làm đá kê chân. Chính y đang tự vướng vào tình thế khó khăn. - Bên kia xảy ra chuyện gì?
Hạ Phi chỉ vào phía trước một đám đông người hỏi.
- Thưa phó chủ tịch, đó là nơi phần mộ tổ tiên của nhà Lý Nhị Tước, nhà bọn hắn chết sống gì cũng không chịu ký thỏa thuận, khu phần mộ này nằm trong hoạch định giải tỏa, phải làm sao đây?
- Thỏa thuận không phải là đã làm xong rồi sao? Ngày hôm qua đã chấp nhận, sao hôm nay lại giở quẻ?
Hạ Phi tức giận hỏi, ngày hôm qua tốn đi thật nhiều sức lực, cuối cùng mới thuyết phục được hộ bị cưỡng chế này đồng ý, nhưng bây giờ tại sao lại thay đổi không chịu.
- Phó chủ tịch Hạ, người ta ngày hôm qua nói là để suy nghĩ thật kỹ, cũng chưa có ký thỏa thuận, qua một đêm, đã thay đổi ý kiến, phải làm sao bây giờ? Nếu như hộ bị cưỡng chế này, vấn đề không giải quyết được, sẽ ảnh hưởng toàn bộ việc triển khai thu hồi. Phụ trách về nhà đất của thị trấn Lâm Sơn, Triệu Dương Sinh nói .
Nói về phần mộ tổ tiên của nhà Lý Nhị Tước, lúc này Lý Nhị Tước cũng không có mặt, quấy nhiễu thi công tại hiện trường là có cái của ông ta, bây giờ đang ở nhà, Lý Nhị Tước cũng đang ngồi tự hỏi mình nên phải làm cái gì bây giờ? Nhìn nhìn trên bàn tất cả các loại thuốc uống đựng trong các chai lớn nhỏ, ông ta thở dài, đây là sau mỗi bữa cơm ông phải thuốc thuốc chữa bệnh, đã nhiều năm rồi, con của ông học hành đều thi đậu lên đại học, nhưng thân thể của ông thì cũng đã đến lúc bạc nhược rồi, vốn là có bệnh ung thư bao tử, rồi mấy tháng trước đi khám lại thêm bệnh ung thư trực tràng, một người bị một bệnh ung thư thì đã là đòn trí mạn , còn Lý Nhị Tước vốn thân thể đã là yếu ớt mà nói, đúng là họa chồng lên họa. Trong lúc Lý Nhị Tước chưa biết tính như thế nào, thì Hạ Phi lái xe tới cửa, có thể nói là Hạ Phi cơ hồ đạp văng cánh cửa của nhà Lý Nhị Tước ra.
- Lý Nhị Tước, rốt cuộc là ông muốn cái gì? Muốn tạo phản phải không? Ngày hôm qua đã nói đồng ý rồi, sự tình thế nào lại thay đổi quẻ?
- Chủ tịch Hạ? Sao ông lại tới đây?
- Tôi tại sao lại tới đây? Ông còn hỏi tôi à, con bà nó có phải là ông muốn chơi tôi, trong nhà ông bây giờ nhiều người đến hiện trường trưng thu đất phá rối, tôi làm sao khai triển công việc được, hôm nay ông phải cho tôi câu trả lời, đến cùng thì muốn thế nào? Có phải là phần mộ tổ tiên kia thật đúng là hạp với phong thủy nhà ông, nên không muốn di dời phải không?