Đinh Nhị Cẩu không quan tâm tới lời nói của Hạ Phi, bởi vì hắn biết rõ, một khi lãnh đạo cấp trên thông qua cách nào đó mà biết được chuyện này trước, như vậy thì công tác của hắn sẽ rất bị động, rồi nếu như là lãnh đạo trong thành phố biết được tình huống này, trong khi lãnh đạo huyện còn chưa biết, sự tình sẽ càng phiền toái hơn, đến lúc đó sẽ không có ai đứng ra thay mình che lấp hoặc là giải trình.
-Bí thu Vương, chuyện này bất cứ là bởi vì nguyên nhân gì đưa tới, cũng phải lập tức hướng lên huyện báo cáo, bằng không mà nói, chúng ta sẽ rất bị động.
Đinh Nhị Cẩu một lần nữa nêu lên quan điểm dứt khoát của mình, không biết có phải là từ trước đến giờ Vương Bạch Lệ chưa có từng trải qua chuyện như vậy, cho nên cô cứ nghĩ tới việc giấu diếm, cho rằng sau khi giấu nhẹm thì có thể tự xử lý êm được chuyện này. Cho nên, cô cũng không có đem lời nói của Đinh Nhị Cẩu để ở trong lòng, với lại cô cho rằng mình là bí thư thị trấn Lâm Sơn, nếu như đem chuyện này báo lên, như vậy lãnh đạo cấp trên sẽ đánh giá cô ra sao? Nhất định sẽ có hoài nghi đối với năng lực của cô. Nếu như thế thì chính mình nhiều năm cố gắng phấn đấu như vậy, có khả năng bởi vì một chuyện này mà bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, nói cho cùng, đối với tính nghiêm trọng của chuyện này, cô vẫn đánh giá tình hình chưa tới.
- Phó chủ tịch Hạ, cậu bây giờ phụ trách xử lý chuyện này, lập tức điều tra rõ ràng đến cùng là bởi vì chuyện gì, ngoài ra, báo cho đồn công an đến mau, trong thời gian dài như thế này mà vẫn chưa có đến, chuyện này giao cho cậu toàn quyền phụ trách đấy.
Vương Bạch Lệ một câu nói lại đem Hạ Phi đẩy tới trong hố lửa, nói thật lần này Vương Bạch Lệ cũng không có suy nghĩ, cô chỉ chứng kiến Đinh Nhị Cẩu luôn muốn báo cho lãnh đạo cấp trên, nhưng Hạ Phi thì cùng ý nghĩ với cô là nhất trí giấu nhẹm, cho nên Vương Bạch Lệ lựa chọn tin tưởng vào Hạ Phi. Hạ Phi nhìn về phía phó bí thư đảng uỷ Hướng Cương, lúc này Đinh Nhị Cẩu đã thấy mình không có chuyện gì liên quan đến, thằng này căn cứ vào các ngươi nếu không chuyển báo, ta cũng có nguyên tắc báo cáo của ta , dù sao việc này không phải là chuyện nhỏ, việc này xử lý không tốt, có khả năng sẽ dẫn phát đến chuyện thưa kiện của dân chúng trong thôn.
Vừa mới bước vào văn phòng, đã nhìn thấy trưởng đồn công an Trương Cường mang theo mấy người cảnh sát tiến đến trước cổng ủy ban trấn, Đinh Nhị Cẩu lập tức bấm số điện thoại của Trương Cường.
- Đồn trưởng Trương, chuyện này anh mau chóng báo cáo cho thượng cấp công an huyện, anh gánh không được vụ này đâu, đừng có tự gây phiền toái cho mình, ngoài ra tình huống tiến triển điều tra chuyện này anh nhớ kịp thời thông báo cho tôi biết nhé, đến bây giờ tôi cũng chưa biết người này là ai? Tranh thủ thời gian điều tra cho rõ ràng. Trương Cường cùng Đinh Nhị Cẩu trước kia là đồng sự, rồi sau đó Trương Cường lên làm trưởng đồn công an, cũng nhờ Đinh Nhị Cẩu dẫn theo lên thành phố gặp tìm Thành Công, nhờ mối quan hệ của Thành Công với trưởng công an huyện Trần Quân Vĩ mới đặc biệt đề bạt đưa Trương Cường lên làm đồn trưởng, cho nên khi Đinh Nhị Cẩu đến thị trấn Lâm Sơn thì Trương Cường từ trước đến nay rất thân cận Đinh Nhị Cẩu, y tin tưởng Đinh Nhị Cẩu tuyệt đối sẽ không bai giờ hại mình , vì vậy sau khi Đinh Nhị Cẩu gọi điện thoại xong, Trương Cường lập tức báo cáo về cho trưởng công an huyệnTrần Quân Vĩ qua điện thoại.
Lúc này Đinh Nhị Cẩu cũng không có nhàn rỗi, hắn đem điện thoại gọi cho La Hương Nguyệt, bảo nàng dùng lý do nào đó thích hợp, đem chuyện này báo cho bí thư Lâm Xuân Hiểu , bất kể như thế nào, chuyện này phải bằng tốc độ nhanh nhất để cho Lâm Xuân Hiểu nắm được, nếu không thì sẽ không có người đứng ra thay hắn làm vật che chắn, vô luận như thế nào, trách nhiệm chuyện này của hắn là cũng không thoát khỏi liên lụy, bởi vì hắn là chủ tịch thị trấn . Không hề nghi ngờ, chuyện này là một chuyện bốc mùi hôi thối, với tốc độ truyền bá của truyền thông hiện nay, rất nhanh chuyện này sẽ tiếp tục lên men, Lâm Xuân Hiểu vừa nghe qua chuyện này, lập tức đem điện thoại gọi tới cho Đinh Nhị Cẩu.
- Đinh Trường Sinh, chuyện gì xảy ra vậy? Một ngày không gây nên, cậu cảm thấy khó chịu phải không? Đến cùng là chuyện gì xảy ra, cậu cho tôi lời giải thích?
- Thưa bí thư Lâm, chuyện này em cũng không ngờ xảy ra, đã phái người chuyên môn phụ trách điều tra, hình như là bởi vì vụ trưng thu đất để cho nhà đầu tư xây dựng nhà xưởng dẫn tới mâu thuẫn, chị yên tâm, chúng em đang xử lý, khi có kết quả, sẽ lập tức báo cáo rỏ ràng ngay.
Đinh Nhị Cẩu khi nhận được điện thoại của Lâm Xuân Hiểu, chẳng những không có lo lắng, mà còn thấy yên lòng, chỉ cần lãnh đạo trên huyện đã biết chuyện này, chuyện còn lại là cách thức giải quyết cho thật thỏa đáng là xong. - Ai phụ trách chuyện này?
Lâm Xuân Hiểu không yên tâm hỏi .
- Là Phó chủ tịch Hạ Phi, bí thư Vương Bạch Lệ tự mình chỉ định cho hắn phụ trách.
Đinh Nhị Cẩu bất động thanh sắc nói.
- Đầu óc heo, hắn có thể làm được cái gì, mà để cho hắn phụ trách, chuyện này hắn chỉ có thể là làm loạn lên mà thôi. Đinh Trường Sinh, tôi hiện tại để cho cậu phụ trách chuyện này, bất kể dùng thủ đoạn gì, không tiếc bất cứ giá nào, đem chuyện này mau chóng hóa giải, nếu như để cho ảnh hưởng tồi tệ , thì cái chức chủ tịch thị trấn, cậu cũng đừng có làm nữa.
Lâm Xuân Hiểu thở phì phì cúp điện thoại, sau đó nàng lập tức lại gọi điện thoại cho Vương Bạch Lệ .
Nếu như nói chuyện đối với Đinh Nhị Cẩu thì nàng còn khá lịch sự, nhưng lúc nói chuyện với Vương Bạch Lệ thì Lâm Xuân Hiểu c sẽ không còn khách sáo như thế, cho nên lúc Vương Bạch Lệ gọi Đinh Nhị Cẩu đến văn phòng, rõ ràng cho thấy cô vừa mới bị Lâm Xuân Hiểu mắng xong, sắc mặt rất khó coi, hơn nữa khai mở câu nói đầu tiên là: - Chủ tịch Đinh, tôi đã không phải đã nói rồi sao? Đừng có báo cáo về huyện, cháu vì sao lại tự một mình báo cáo về chuyện này?
Đinh Nhị Cẩu vừa vào phòng gặp Vương Bạch Lệ, hắn không nói một lời, đem cái Laptop mở ra, sau đó chỉ vào máy tính ní với Vương Bạch Lệ:
- Bí thư Vương, cháu nói rõ trước hai điều, thứ nhất, là cháu không có trực tiếp báo cáo với Lâm Xuân Hiểu, cháu cũng không biết bí thư huyện Lâm Xuân Hiểu làm sao biết được chuyện này, thứ hai, dì xem một chút, mới có thời gian nửa tiếng, trên internet đã bình luận về chuyện này rồi, chuyện này truyền bá trên mạng tốc độ là nhanh không cách nào tưởng tượng, cháu nghĩ trong ngày hôm nay hoặc ngày mai, sẽ có ký giả truyền thông đến nơi đây phỏng vấn, dì chuẩn bị sẵn một phương án đi, đến lúc đó chúng ta nên đối phó nói với bọn họ thế nào về chuyện này? Đinh Nhị Cẩu ngược lại là tĩnh táo dị thường, bởi vì hắn biết rõ, đúng lúc này nếu như rối loạn, như vậy thì toàn bộ ủy ban thị trấn Lâm Sơn sẽ phải bị tê liệt là điều không thể tránh khỏi.
- Vậy cháu nói nên làm sao bây giờ, dì vừa mới nhận được điện thoại của bí thư Lâm, nói rằng đã giao cho cháu toàn quyền phụ trách vụ này, việc này tới đâu thì dì mặc kệ, tự cháu xem mà xử lý đi.
Vương Bạch Lệ nói xong liền quay đầu đi .
Đinh Nhị Cẩu quả thực nổi giận muốn nổ tung lên, đây là lời nên nói của một bí thư đảng uỷ của thị trấn à? Thái độ này thích hợp để làm một bí thư đảng uỷ sao?