Nếu như dừng lại trả lời từng vấn đề câu hỏi của những phóng viên này, chỉ sợ đến trời tối cũng trả lời không hết, nhưng nếu không trả lời, rất có thể bọn họ sẽ lại nói lung tung tin tức, đây là chỗ mâu thuẫn, Đinh Nhị Cẩu cuối cùng cũng cố vượt ra khỏi vòng vây , về tới nơi đậu xe của mình .
Hai đứa con trai của Lý Nhị Tước nếu như từ Bắc Kinh về nhà nếu đi máy bay thì thực tế không lớn, chỉ có có xe lửa là nhanh, cho nên có sẽ thừa dịp lúc xe lửa đến thành phố Bạch Sơn mà chận đầu bọn họ, sau đó từ nơi đó quay trở lại huyện Hải Dương, bởi vì căn cứ theo Đinh Nhị Cẩu quan sát, bọn người nhà của họ Lý rất kích động, cho nên bây giờ chỉ có thể là gặp trước hai đứa con trai của Lý Nhị Tước làm một chút công tác động viên vận động. - Chú…cháu mới vừa từ nhà họ Lý đi ra , có một số tình huống như thế này . . .
Đinh Nhị Cẩu tóm lược đem sự phân tích của mình nói cho Khấu Đại Bằng biết, sau khi nhận được sự tán thành của Khấu Đại Bằng, Đinh Nhị Cẩu sẽ đến nhà ga thành phố Bạch Sơn chờ anh em nhà họ Lý, còn Khấu Đại Bằng sr4 báo cáo cho bí thư Lâm Xuân Hiểu một chút chuyện tiến triển.
Vì thế Đinh Nhị Cẩu bắt lái xe chạy đi tới Bạch Sơn, trên đường đi thì nhận được điện thoại của Tạ Phương Quỳnh cùng với Lưu Hương Lê.
- Biết em đang bận rộn, nhưng đành quấy rầy em một chút, chuyện bây giờ xử lý ra thế nào rồi?
Tạ Phương Quỳnh gọi điện thoại hỏi.
- Ai da không được tốt lắ , chuyện như vậy nào có dễ dàng giải quyết. À đúng rồi, lúc xảy ra vụ tự sát, có phải là hai người đã tới ủy ban trấn? - Còn nói sao, bọn chị vừa đến thì cũng là nhìn thấy người kia nhảy lầu, đến giờ Hương Lê nhớ lại vẫn còn là rất sợ hãi, còn em bây giờ đang ở địa phương nào?
- Em đang đi đến TP Bạch Sơn, trong khoảng thời gian này chắc chắn là không có thời gian gặp chị Hương Lê, chị thay em an ủi chị ấy giùm em nhé, em còn phải trước xử lý xong việc này rồi mới nói sau , hiện tại cả nước trên dưới đều nhìn chằm chằm vào chuyện này rồi, nếu xử lý không tốt, em ở huyện Hải Dương lại phải nổi danh.
- Thật ra không nghiêm trọng như vậy đâu, chị nghe nói người này là uống thuốc độc trước khi nhảy lầu, chứng tỏ trong lòng đã muốn chết rất rõ ràng đấy, cùng người nhà hắn thương lượng nói chuyện cho tốt, thêm chút tiền cũng đừng có tiếc là được rồi, hơn nữa nếu như bởi vì chuyện này, mà làm trễ nãi địa điểm vị trí xây dựng xí nghiệp, đối với trước thị trấn Lâm Sơn là một tổn thất rất lớn, điểm này em có nghĩ tới không vậy? Tạ Phương Quỳnh nói qua dăm ba câu thì cũng không rời nghề chính là một thương nhân, chuyện khẩn cấp mạng người quan trọng như vậy, mà nàng còn đang lo lắng chuyện đầu tư của nàng , thật sự là không biết người đàn bà này trong mắt ngoại trừ tiền, còn có chuyện gì khác không nữa, Đinh Nhị Cẩu chẳng muốn cùng nàng nói nhảm thêm, nên nói thẳng là đang lái xe, liền cúp điện thoại.
- Thế nào, hắn nói sao?
Ngồi bên cạnh Lưu Hương Lê nhìn thấy Tạ Phương Quỳnh cúp điện thoại liền hỏi.
- Đừng nói nữa, tên Nhị Cẩu chó chết này, rõ ràng cúp điện thoại không chịu nói chuyện, hừ…hừ lần sau đừng để cho chị gặp được hắn, nếu gặp được hắn , xem chị trừng trị hắn như thế nào.
Tạ Phương Quỳnh thở phì phì cầm cái điện thoại di động ném vào trên giường. .
- Trừng trị hắn? Hì..chị là cái gì của hắn a, hiện giờ suy cho cùng thì hắn vẫn là lãnh đạo của chị, lại còn thu thập người ta, hắn còn chưa thu thập đè chị lên giường là chị còn may lắm rồi, phải không bà chủ Tạ? Hì hì… - Ha ha, này Hương Lê, rốt cuộc là em bênh cho hắn à?
- Đương nhiên rồi, nhưng mà thật ra em cũng rất xấu hổ, khi hắn gặp tất cả mọi chuyện không may, em cơ hồ đều giúp không được gì cho hắn, còn chị thì bất đồng, hắn làm quan, chị có tài chính, các người nếu liên hợp lại, đây còn không phải là tài nguyên cuồn cuộn sao, con đường làm quan một đường mây xanh rộng mở à.
- Hừ…con người của hắn lì lợm như vậy, chị không giúp được hắn gì đâu, rất bướng bỉnh, cứng đầu, đến bây giờ ra chuyện như vậy, chuyện trưng thu đất kéo dài thời gian dài bao lâu thì chưa biết, chỉ sợ chuyện xây dựng nhà máy cũng là sẽ không bao giờ có rồi ..
Tạ Phương Quỳnh nhụt chí nói.
- Chuyện này đâu có thể trách ai, nếu không phải trách các ngươi quá tham, rõ ràng là Nhị Cẩu đã cho các ngươi tìm được một nơi xây dựng rồi, một cũng không, hai cũng không !!! Cứ muốn trưng thu đất không cần động dời, các ngươi chiếm đất người ta cày ruộng, hiện tại thì thế nào, đã xảy ra chuyện rồi, hiện tại bây giờ em lớn nhất chỉ biết cầu nguyện, từ chỗ này ngàn vạn lần đừng có liên quan gì đến Nhị Cẩu, chỉ có mình em biết hắn lăn lộn cho tới hôm nay là khó khăn chừng nào, có nói thì chị cũng không hiểu, tại vì hắn không phải là nam nhân của chị, chị không có đau lòng như em đâu . Lưu Hương Lê than thở nói.
- Ui trời… nhìn em kìa, một bộ dáng oán phụ, mà em biết hắn bây giờ đi nơi nào không?
- Đi xử lý vụ án này chứ gì , về điều này, em vẫn là rất tin tưởng vào khả năng của hắn.
- Hừ…hắn đi đến TP Bạch Sơn, chị nghĩ là 9 phần đi tìm cái người đàn bà giáo sư trường cấp 3 kia, chị đã nhìn thấy người đàn bà đó, không chỉ là đẹp đẽ, mà còn tuyệt đối là một nữ nhân tài trí, Đinh Nhị Cẩu đêm nay nhất định sẽ đi đến gặp cô ta, như thế nào đây? Có ghen không?
Với thân phận của Tạ Phương Quỳnh, nếu muốn điều tra về một người, chuyện này qua đơn giản dễ dàng, việc này cũng nên trách Lưu Hương Lê, nàng có ý tác hợp Tạ Phương Quỳnh với Đinh Nhị Cẩu nên cứ nói tốt về hắn cho Tạ Phương Quỳnh nghe, điều này khiến cho Tạ Phương Quỳnh đối với Đinh Nhị Cẩu sinh ra động tình, hứng thú! Đó cũng là nguyên nhân nàng âm thầm đi điều tra hành tung của Đinh Nhị Cẩu. Đinh Nhị Cẩu bình thường cũng không có chú ý tới là mình bị theo dõi, cho nên có một lần đi đến nhà của Phó Phẩm Ngàn ở lại qua đêm, vừa vặn ngay lúc Tạ Phương Quỳnh phái người theo dõi, hơn con đem anh chụp Phó Phẩm Ngàn phát cho Tạ Phương Quỳnh nhin xem .
- Giáo sư trường cấp 3? Chuyện khi nào?
- Hình như thời gian không ngắn, như thế nào, em không biết gì sao? Hắn cũng không có nói cho em biết?
Tạ Phương Quỳnh giờ cũng đang có cơ hội đả kích hình tượng Đinh Nhị Cẩu tại trong lòng Lưu Hương Lê, cho tới nay Lưu Hương Lê, lúc nào nàng cũng đem Đinh Nhị Cẩu khoa trương thành một con người toàn vẹn, do đó bây giờ nàng không có lời nào có thể nói ra nữa.
- Tiểu tử ngu ngốc này, hắn chỉ nói với em về người đàn bà ở thôn Lô Gia Lĩnh kia, không ngờ tới, hắn vẫn còn có người ở TP Bạch Sơn, xem hắn trở về em sẽ thu thập hắn mà xem. Lưu Hương Lê tức giận nói ra.
"Có muốn chị hỗ trợ hay không?
Tạ Phương Quỳnh mỉm cười hỏi.
- Không cần, đây là chuyện ở trong nhà của em, chị người ngoài không có quan hệ gì.
Lưu hương Lê liếc mắt nhìn Tạ Phương Quỳnh nói ra .
………………………………………………………………………………………
Lúc này Đinh Nhị Cẩu đã đến nhà ga TP Bạch Sơn, hắn chằm chằm quan sát ở cửa ra vào nhìn xem người nhân viên đường sắt xét vé, vì lý do để tìm 2 người kia, cho nên hôm nay xét vé đặc biệt kỹ lưởng .
- Yên tâm đi, chỉ cần bọn họ xuống xe lửa ở đây, cam đoan sẽ không từ nơi này chuồn đi mất.
Kha Tử Hoa nhìn thấy Đinh Nhị Cẩu đứng bên cạnh bồn chồn lo lắng, vẻ mặt ra vẻ rất khẩn trương, nên nói ra .
- Việc này đã náo loạn lớn như vậy, sẽ còn tiếp tục nháo nháo hơn, điểm mấu chốt là ở trên người hai anh em này, nếu như không thể thuyết phục được bọn họ, để cho họ trở về nhà, mà mình không gặp trước, sự tình sẽ rất vô cùng phiền toái, chuyện đầu tiên phải là chặn bọn họ lại, phân tích mối quan hệ lợi hại nói rỏ, để tránh sau hai anh em khi về nhà bị người thân tác động, nhất thời không phân biệt được, làm ra chuyện gì khác thường, đến lúc đó cũng là tự hại chính bản thân bọn họ.