- Ừ, người của chị đã tìm được, Trường Sinh, có chuyện chị không rõ ràng lắm , hắn đem mình biến thành một tên đồng tình luyến ái, vậy còn có thể cùng phụ nữ làm chuyện..kia không?
- Chuyện này, em cũng không phải là biết rõ, chắc cũng có được, bằng không, hắn tham ô nhiều tiền như vậy, rồi chạy đến nơi đây làm người đồng tình luyến ái, không có khả năng là đơn giản như vậy chứ?
- Ừ chị cũng nghĩ vậy, các ngươi những... xú nam nhân, vì nữ sắc bất chấp hậu quả, đã có tham tiền thì làm sao không thể hưởng thụ chứ.
- Em nói cái này nè chị, như là đã phát hiện người này, chờ hắn đi ra bên ngoài, mai phục tìm một chỗ làm thịt là được, làm chi phải tốn sức đem bắt hắn mang về, chị thấy đấy, rất là khó khăn. - Chị biết, nhưng đây là mệnh lệnh thượng cấp, hắn chủ quản tham dự xây dựng kiến thiết một số công trình quân sự rất trọng yếu, chúng ta muốn biết hắn đã tiết lộ ra bên ngoài bao nhiêu bí mật, để chúng ta còn kịp thời cải biến sữa chửa lại , tránh cho công trình quốc phòng của quốc gia bị nước ngoài nắm giữ.
- Ừ, nếu vậy thì làm điều này cũng đúng, nhưng mấy ngày, em có một loại cảm giác xấu, em luôn có cảm giác từ phía sau có người nhìn chúng ta chằm chằm nhưng em không thể xác định ở chỗ nào, trực giác của em gần đây rất chính xác đấy, chúng ta phải cẩn thận hơn chút.
- Thật vậy chăng? Hèn gì vừa rồi chị cũng có gảm giác như vậy nên mới…?
- Em nghĩ, đêm nay chúng ta nếu đi ra ngoài phải rất kín đáo mới được, có phải là chúng ta đi rồi không quay trở lại đây nữa? - Rất có thể là phải như vậy, sau khi xong việc, chúng ta đi thẳng đến sân bay …
- Giờ thì em thì lại hoài nghi nhóm chúng ta vừa đến Thailand thì đã bị theo dõi dựa theo trực giác của chị vừa rồi và em, cho nên trước khi đi phải ngụy trang kỹ lại, chỉ mong chúng ta có thể bình an trở về.
- Làm gì mà nhát gan như vậy , chị làm chuyện tương tự như thế này nhiều lần rồi, yên tâm đi, có gì nguy hiểm chị bảo vệ cho em.
- Được, chị nhớ bảo vệ cho em đấy nhé, chúng ta cần phải trở về, bất kể như thế nào…
- Ừ…đừng nói dông dài nữa … đi thôi".
Vừa rồi hai người đã có động tác thân mật, nếu đã sắm vai tình nhân, không có động tác thân mật thì không lừa gạt được người khác, nhất là lúc này bọn họ đang có linh cảm là bị theo dõi, cho nên lúc hai người đến ghềnh Thượng Hải, nơi khu vực từ xa xa có tòa nhà khách sạn cao tầng rất dễ quan sát mọi động tịnh qua ống nhòm, Chu Hồng Kỳ cứ ôm eo dựa sát vaò người hắn, Đinh Nhị Cẩu là ai chứ? Hắn cũng tận tình thể hiện một cách…chân thật nhất, một bàn tay duỗi ra đằng sau cái mông đít rắn chắc khêu gợi của Chu Hồng Kỳ, cách cái lưng quần tắm, hắn duỗi một ngón tay dọc vào khe đít của nàng, nhục cảm mười phần . - Hứ…Nhị Cẩu…. . . . !!!
………………………………………………………………………………….
Nếu như đi Thailand mà không có xem qua đồng tình luyến ái biểu diễn sεメy, vậy thì đồng nghĩa là chưa từng đi đếnThailand , rất đơn giản, đồng tình luyến ái biểu diễn sεメsy đã trở thành tượng trưng cho du lịch Thailand.
Ngọn đèn mờ mờ cùng tiếng người huyên náo rõ ràng là không hợp, nhưng nơi này chính là một cái quầy rượu, bất quá trên sân khấu những cô gái đẹp đẽ mê hoặc, có thể là các cô gái, cũng có thể không phải thật sự là nữ nhân, mà là nam đã giải phẩu chỉnh sửa giới tính thành nữ, theo dưới sân khấu từng tràng vỗ tay khen ngợi, các cô gái trên sân khấu càng thêm ra sức biểu diễn, múa cột là kíƈɦ ŧɦíƈɦ nhất, đúng lúc này từng người đều bưng chén rượu cao giọng gào thét, còn các người đồng tình luyến ái giãy dụa cái mông của mình cùng với đôi bầu vú chuyển động . - Chị xác định chắc chắn người muốn tìm, đang chính ở tại chỗ này biểu diễn sεメsy múa cột?
Đinh Nhị Cẩu vừa nhìn vừa bên tai Chu Hồng Kỳ hỏi, bởi vì trong này quá ầm ĩ , cho nên hắn phải đem miệng để sát bên tai Chu Hồng Kỳ, nàng mới có thể nghe được hắn nói cái gì .
- Theo tin tức người của chúng ta nói như vậy, nhưng chị hình như chưa nhận thấy hắn, chờ một chút xem sao.
Vì vậy hai người hòa cùng rất nhiều du khách cùng một chỗ vừa uống rượu vừa nhìn trên sân khấu biểu diễn, đúng lúc này Chu Hồng Kỳ nghe vang lên thoang thoáng:
- Rút lui , nơi này là cái bẫy.
Sau đó không còn nghe thêm gì nữa.
Chu Hồng Kỳ nghe được tiếng nói kia là của người của đồng nghiệp cùng đến chấp hành nhiệm vụ theo nhóm khác, xem tình hình là đang bị bất trắc, cho nên nàng không kịp giải thích tình huống, Chu Hồng Kỳ liến kéo lại Đinh Nhị Cẩu, phóng nhanh đi ra ngoài. - Uí trời, sao không xem nữa hả chị?
Đinh Nhị Cẩu đang xem hăng say, nhưng khi xoay mặt thấy thần sắc Chu Hồng Kỳ không bình thường, vì vậy không hỏi thêm gì nữa , lẳng lặng đi theo rời khỏi quán bar .
- Có chuyện gì vậy?
- Đi mau, đã xảy ra chuyện, nơi này là cái bẫy, đi...
Hai người vừa mới ra cửa quán bar, Thailand phổ biến nhất là xe Tuk tuk, hơn nữa tại Thailand, lái xe bạt mạng như là không muốn sống nữa vậy, có đôi khi so với đi xe taxi còn nhanh hơn, ít nhất cái đồ chơi này đỡ bị phát sinh kẹt xe cũng lớn lắm.
- Tiếp theo chúng ta nên làm bây giờ?
Đinh Nhị Cẩu thấp giọng hỏi.
- Tới trước phía trước tìm một nhà hàng rồi nói sau.
Chu Hồng Kỳ không quay đầu lại, nhưng một mực nhìn theo trong kính chiếu hậu của tài xế quan sát tình huống ở phía sau, nàng thấy cũng không có người đuổi theo lúc này mới yên tâm chút ít . Tại khách sạn đang trú ngụ, mặc dù không có trả phòng, nhưng lúc đi ra đã không có tính toán trở về nữa, cho nên hai người giờ chỉ có thể là tìm đến một nhà hàng, Chu Hồng Kỳ liền kiếm góc vắng, đem tình huống xảy ra, báo cáo về bộ chỉ huy trong nước.
Công tác tình báo của nhiệm vụ lần này ý tứ là rất rỏ ràng, bí mật không được giẫm qua giới hạn đụng chạm về ngoại giao, cho nên rất nhanh, trong nước liền phản hồi tới chuyện tình huống cụ thể lần này , đừng nhìn Chu Hồng Kỳ đang ở tại hiện trường, nhưng diễn biến thật ra còn không tinh tường rỏ ràng như trong bộ chỉ huy ở quốc nội.
Đại ta Quý Giang Đào đã hiểu, lần hành động này thất bại là do bên trong ngành tình báo xảy ra vấn đề, có một gián điệp hai mang làm phản rồi, cho nên người ta đã thiết kế một cái bẫy chờ bọn họ chui vào, nhờ hành động đã cẩn thận chia ra làm hai nhóm, tách ra hành động riêng biệt, cho nên Chu Hồng Kỳ mới có thể kịp thời thoát thân, nhưng rất rõ lộ ra vấn đề, nhiệm vụ lần này đã thất bại, Quý Giang Đào muốn Chu Hồng Kỳ ngay lập tức rút lui khỏi nơi đó. Điều này làm cho Chu Hồng Kỳ cảm thấy vô cùng uể oải, vốn nhiệm vụ lần này là tình thế bắt buộc, nhưng đã xảy ra đến nước này, hiện tại xem ra, là rất khó kết thúc xong.
- Làm sao bây giờ? Chúng ta cứ như vậy trở về sao?
Chu Hồng Kỳ ngẩng đầu nhìn liếc Đinh Nhị Cẩu hỏi.
- Chị là chỉ huy, em nghe theo lời của chị, nhưng nếu là về phương diện tình báo có xảy ra vấn đề, nếu chúng ta ở lại nơi này cũng chẳng khác gì kẻ mù lòa, cho nên nếu tiếp tục hành động, rất rõ ràng là nhiệm vụ không thể hoàn thành.
- Thế nhưng mà . . .
Chu Hồng Kỳ muốn nói cái gì đó, đúng lúc này trong phòng điện thoại vang lên , Chu Hồng Kỳ cầm điện thoại lên, nghe xong vài câu, rất nghi ngờ nhìn về phía Đinh Nhị Cẩu.
- Làm sao vậy? Thật sự đã xảy ra chuyện?
Đinh Nhị Cẩu hỏi.
- Không phải, dưới đại sảnh nói có người đang ngồi trong quán cà phê ở dưới chờ chị, em đoán xem sẽ là người nào? Chị có nên đi không? - Cái này có phải là cái cái bẫy không?
Đinh Nhị Cẩu trầm ngâm nói .
Đúng ra Chu Hồng Kỳ cũng không có nói hoàn toàn sự thật, câu nói đầu tiên trong điện thoại nói cho nàng biết có một người tên gọi Vương Nhất đang ở dưới lầu đợi nàng, điều này làm cho nàng cảm giác rất nghi ngờ, nhưng trong nội tâm nàng cũng đã nhấc lên cơn sóng gió động trời, chẳng lẽ hắn không chết, nhưng thế nào, vì sao hắn còn sống, vì bất mãn cái gì mà không liên hệ lại cùng tổ chức?
Vô luận như thế nào, việc này cũng đã tạo cho nàng thành một khúc mắc, cho nên nàng bất cứ giá nào cũng phải đi xuống xem qua, cho dù đó là cái bẫy, chỉ cần biết rõ ràng chân tướng, cho dù là có chết nàng cũng cam lòng.
- Có lẽ là không phải đâu, như vậy đi, em ở chỗ này chờ, chị đi xuống xem sao, đừng manh động dù có chờ chị lâu, hãy chờ tìn hiệu của chị, đây là thanh chủy thủ đặc biệt có tẩm chất độc gây tê liệt thần kinh rất mạnh, chỉ cần tạo thành vết xướt lên da là có thể làm cho người tê liệt ngay lập tức, em hãy lưu ý. Chu Hồng Kỳ quyết định đi xuống xem qua tình huống, nếu quả như thật là địch nhân, bọn chúng cũng không cần phải lằng nhằng như vậy, đã sớm tấn công lên tới rồi .
- Được rồi, chị hảy cẩn thận, em ở chỗ này chờ chị.
Chu Hồng Kỳ đi rồi, Đinh Nhị Cẩu vén màn cửa lên một góc, hướng ra phía ngoài nhìn xem, ở vị trí này có thể nhìn thấy tình huống bên ngoài bãi đậu xe , rất nhanh hắn liền phát hiện không đúng, bởi vì tại phía ngoài nhất một chiếc Mercedes ngồi mấy người, hắn có thể trông thấy trên tay lái phụ có một tên cầm ống nhòm hướng trong nhà hàng nhìn quanh, thỉnh thoảng quét mắt một vòng chỗ ở cửa sổ Đinh Nhị Cẩu, hắn mặc dù không là trải qua huấn luyện đặc công, nhưng sự cảnh giác vẫn luôn phải có .
……………………………………………………………………………………………. - Thật là hắn sao…..?!
Trên một cái ghế ở cạnh cửa sổ, nàng nhìn thấy một người mà nàng ngày nhớ đêm mong chính là cái người kia, đúng vậy, chính là hắn… Vương Nhất, hắn thật là không có chết.
- Hồng Kỳ, cô không nghĩ tới là tôi còn sống phải không?
Vương Nhất đứng người lên cười lớn cầm lấy thật chặt bàn tay của Chu Hồng Kỳ, chính điều này làm Chu Hồng Kỳ có chút bất an, hắn bây giờ diễn xuất hoàn toàn không giống một đặc công huấn luyện nghiêm chỉnh, phương thức gặp mặt như thế này càng giống là hai người thân quen gặp mặt rất là lộ liễu .
- Không nghĩ tới, thật sự là không nghĩ tới, cậu tại sao lại ở chỗ này, chẳng lẽ là đang thi hành nhiệm vụ?
- Không phải, tôi đã thoát ly tổ chức.
- Vì cái gì? Tất cả mọi người đều nghĩ đến cậu đã bị hy sinh, cậu có biết là bây giờ cậu trở về thì mọi người vui mừng không biết biết bao nhiêu đây này. - Ai ..một lời khó nói hết, lần trước sau khi chặn đường cho cô thoát, tôi bị thụ thương nặng, nhờ vào một người Thái Lan cứu được, sau đó kết giao làm bằng hữu, hiện tại thay hắn quản lý mấy công ty, nói thật, tôi đã chán ghét loại cuộc sống ngày trước, cho nên không muốn quay trở lại quá khứ, hôm nay lúc đi trên đường phố, ngẫu nhiên trông thấy cô , liền một đường đi theo tới đây.
- Thế nhưng mà . . .
- Hồng Kỳ, hôm nay tôi tới nơi này, chỉ là muốn gặp cô, có mấy lời mà tôi nghĩ nếu như bây giờ không có nói, thì có thể về sau sẽ không có dịp nửa, cho nên tôi hẹn gặp mặt cô , chính là vì đem trong nội tâm của tôi nói ra, bởi vì câu nói này đã ấp ủ trong lòng tôi nhiều năm rồi, tôi cho rằng đời này cũng không thấy được cô lại , thật không ngờ, ông trời có mắt lại cho tôi một cơ hội như vậy.