Lần này đến lượt Đinh Nhị Cẩu thật là bội phục Chu Hồng Kỳ rồi, đây là một mạng sống con người, không phải là con chó con mèo, nói gϊếŧ thì gϊếŧ, nhưng Đinh Nhị Cẩu lại không muốn để cho Chu Hồng Kỳ xem thường chính mình, huống chi gã này vẫn là người trước đây Chu Hồng Kỳ ưa thích, chính mình tự tay gϊếŧ chết cũng coi là cho diệt trừ chướng ngại cho mình, bất giác, Đinh Nhị Cẩu trong nội tâm chợt có một loại ý nghĩ thực tiễn, nhớ lại chuyện của mình, bởi vì Lý Nhị Tước nhảy lầu chết, nên bản thân mình bị triệt không còn một con đường để sống, chẳng qua là bởi vì chính mình không có hậu đài, hành xừ cũng không đủ cứng rắn trong các mối quan hệ, cho nên hắn đáp ứng theo Chu Hồng Kỳ đi chuyến này, cũng là bắt đầu hắn ý thức được, đem mục tiêu của mình đặt lên ổn định ở trên người Chu gia làm hậu đài, đó là một nơi mà có ít người dám chạm vào. …………………………………………………………………………………………….
- Hừ.. đành phải chọn một chết kiểu thôi.
Đinh Nhị Cẩu nhìn Vương Nhất nói , lúc này tấm khăn nhét miệng cũng được lấy ra, để cho Vương Nhất nói được vài lời.
- Cậu gϊếŧ tôi , sớm muộn gì cậu cũng sẽ phải hối hận, Chu Hồng Kỳ người đàn bà này sớm muộn cũng sẽ gϊếŧ cậu mà thôi, nếu không tin thì chờ xem.
Vương Nhất lúc này vẫn cố gắng ly gián.
- Này ông, tôi không có thời gian để nghe ông nói bậy bạ nữa, có gì muốn nói thì mau lên, có để tôi sẽ thay ông lựa chọn.
- Chậm đã, chúng ta làm cái giao dịch được không ? Tôi hiện tại có 1.500.000 đô-la, tôi sẽ giao toàn bộ cho cậu, chỉ cần cho tôi một con đường sống.
Vương Nhất sử dụng vũ khí cuối cùng, hắn không tin Đinh Nhị Cẩu đối với số tiền lơn như thế này mà không động tâm . - Nghe không ít tiền, nhưng tôi lại không thiếu tiền, nhưng mà tôi nghĩ ông cũng không phải là người từ trong hòn đá chui ra, nếu tin tưởng tôi, nói nơi cất tiền cùng với địa chỉ người thân thích cho tôi biết, tôi sẽ phân ra một phần tiền đưa cho thân nhân của ông, còn những thứ khác thì ông không cần nghĩ tới.
Đinh Nhị Cẩu đã nghĩ đến cách xử lý như thế nào với Vương Nhất, cho nên gã đi vào buồng vệ sinh, lấy bên trong cuộn giấy vệ sinh xếp lại thành một xấp dày, lại dùng chén nước trên bàn thấm vào xấp giấy.
- Cậu…cậu thật sự muốn gϊếŧ tôi?
Vương Nhất xác nhận chính mình hôm nay mình thật là sống không được rồi.
- Thật ra tôi cũng không muốn gϊếŧ ông, nhưng trong đời tôi ghét nhất là kẻ phản đồ, tôi không tin là ông không biết mục đích chúng tôi lần này tới nước Thái, nhưng nhiệm vụ lần này của chúng tôi đã thất bại, tôi cũng không tin trong chuyện này lại không có liên quan đến ông, cho nên ông buộc phải chết, nếu như tôi là ông ..tôi sẽ đem tiền mình của mình lấy ra, ít nhất tôi biết là âm tào địa phủ chỉ cần hoa chứ không xài đến đô la, hãy nói đi… - Được rồi, chết thì chết…trước đây tôi cũng đã từng nghĩ qua cái chết, nhưng vì không có đủ can đảm, chết tại chính trong tay của người phe mình, coi như là sự may mắn của tôi đi, ý định để của cậu sẽ để cho tôi chết bằng cách nào?
Vương Nhất nói như trút giận, hắn biết mình chắc chắn là phải chết rồi.
- Ông muốn thế nào thì cứ cứ nói đi.
Đinh Nhị Cẩu cười cười, đem xếp giấy vệ sinh gấp thành ba lớp , độ rộng vừa vặn phù hợp chiều dài cùng với một khuôn mặt người không sai biệt lắm, hắn đem tờ giấy vệ sinh này trùm lên trên mặt Vương Nhất.
- Cậu…cậu...định gϊếŧ tôi bằng cách làm cho ngộp thở….
Vương Nhất đã hiểu Đinh Nhị Cẩu muốn làm gì, kinh hoảng nói .
- Đúng.. cách gϊếŧ người này, tôi cũng chưa từng thử qua, hôm nay muốn thử xem sao. Nói xong hắn ngậm một hớp nước, rồi phun lên ở trên xấp giấy vệ sinh đang che phủ mặt Vương Nhất, giấy vệ sinh hấp thu nước về sau, dình sát gần kề vào trên mặt Vương Nhất , hắn bắt đầu đã có cảm giác hít thở không thông… .
- Um…um.. . . .
Vương Nhất phát ra giọng rất thống khổ, kiểu chết này làm cho người rất khổ sở, vì đây là lúc thời điểm người còn thanh tỉnh, rồi sẽ bị cảm giác mình dần dần khó thở , một loại sợ hãi trước khi chết tràn ngập đại não của con người, cho nên loại hình phạt này thường là cảnh sát dùng cho bức cung, chính thức dùng để gϊếŧ người thì rất ít dùng….
- Như thế nào đây? Còn có di ngôn gì không?
Đinh Nhị Cẩu nhìn xem Vương Nhất sợ đến mức cả người tê liệt như đông cứng lại, hắn chậm rãi từ cái càm Vương Nhất nhấc lên một góc hở, để cho có một chút không khí tiến vào, như vậy thì sẽ làm cho người ta cảm thấy có chút hi vọng, do đó sẽ đem những gì mình biết thú nhận ra. - Tôi nói, chi phiếu tôi nhét tại ở bên trong khe hở gót giày của tôi, mật mã là xxxxx. . hãy gϊếŧ tôi ngay đi.
Vương Nhất uể oải nói ra .
- Vậy thì được rồi, chúc bạn may mắn.
Hắn đem tờ giấy úp chặt lên mặt Vương Nhất, phun thêm vài ngụm nước, lần này là thật sự ướt đẫm, Đinh Nhị Cẩu tên bại hoại này cũng không có tuân thủ lời hứa, hắn mang theo chi phiếu rời khỏi phòng, trong phòng chỉ còn lại có một Vương Nhất dần dần ngộp thở chết thẳng cẳng, vài phút về sau, trong phòng an tĩnh lại, cũng không còn có sinh khí .
……………………………………………………………………………
- Làm gì mà lâu vậy?
Chu Hồng Kỳ ở dưới đã chờ khá lâu nên không nhịn được .
- Bộ chị cho rằng gϊếŧ người dễ dàng lắm như vậy a, em lại chưa từng gϊếŧ người, em làm sao biết làm như thế nào gϊếŧ người cho thật lẹ? Đinh Nhị Cẩu nhỏ giọng bĩu môi nói.
- Làm sạch sẻ không?
Chu Hồng Kỳ lại hỏi, vừa rồi vội vã đi ra, nàng thật vẫn là quên mất, Đinh Nhị Cẩu cũng không phải là người theo nghề này giồng như nàng, cũng không ngờ Đinh Nhị Cẩu đến cùng có thể gϊếŧ người hay không nữa… .
- Sạch sẻ rồi, đi nhanh lên, em đoán chừng trong ôtô mấy người kia sắp tỉnh lại…
- Đi , vừa rồi chị đã kêu một chiếc xe, chúng ta đi ra ngoài trước rồi nói.
- Chúng ta trực tiếp đến sân bay sao?
- Không, chúng ta không đến sân bay, đoán chừng hành tung của chúng ta là đã bị người tập trung chú ý vào rồi, nếu đến phi trường, nói không chừng bọn họ đang ở nơi đó chờ chúng ta , chúng ta đi đường biển, có chiếc du thuyền đang đợi sẵn, qua Singapore rồi mới ngồi phi cơ về nước.
- Ngồi du thuyền có quá chậm không chứ ? - Chỉ còn có cách này, đoạn đường chắc chắn nhất định là an toàn, chuẩn bị sẵn sàng đi, Trường Sinh.. chị đúng ra không nên mang em đến đây, lúc này nhiệm vụ thất bại, trong nội tâm của chị thật khó chịu, chuyện vừa rồi làm cho chịu ủy khuất.
- Khục, nói cái gì đó, không có gì, cống hiến sức lực cho chị là vinh hạnh của em, mà em là bạn trai chị , giúp chị chút chuyện thì có gì đâu, với lại hiện ở trong nước em cũng không có chuyện gì làm , xem như là một chuyến du lịch, bất quá đáng tiếc là không thể đi Malaysia rồi, vẫn còn chưa được đầy đủ ah.
- Chờ sau này có thời gian, chị sẽ cùng em đi đến.
Chu Hồng Kỳ đúng lúc này tâm tình của nàng cũng hơi tạm đỡ đôi chút.
……………………………………………………………………………………….
Trên du thuyền, lúc này mọi việc tạm thời xem như là đã kết thúc, tâm tình tạm thời được thả lỏng, hai người đang cùng một chỗ ở chung trong một gian phòng…. Bên ngoài qua khung cửa sổ nhỏ, bầu trời trong xanh sáng lạ thường dù trời đang dần tối, Chu Hồng Kỳ đến bên tủ rượu, lấy ra chai vang đỏ, một bên cầm lấy hai cái ly đế cao mang ra…
Chờ Đinh Nhị Cẩu tắm rửa xong đi ra, Chu Hồng Kỳ ngoắc lại nói:
- Nhị Cẩu, qua đây uống cùng chị …
Đinh Nhị Cẩu cười nói:
- Lúc này chị nghĩ như thế nào mà lại muốn uống rượu….
Chu Hồng Kỳ bưng ly rượu lên, nhẹ nhàng nhấp một miếng, nhẹ nói:
- Đột nhiên chị muốn uống….
Đinh Nhị Cẩu cảm giác được Chu Hồng Kỳ cảm xúc khá tệ, nên hắn đi đến bàn ăn, nhẹ giọng hỏi:
- Như thế nào, vẫn còn nghĩ đến chuyện cũ?
Chu Hồng Kỳ lắc đầu nói:
- Không có, đừng nói chuyện đó nữa, chúng ta uống rượu đi.
Nàng đem một ly rượu đỏ đưa cho Nhị Cẩu.
Nhìn qua một đầy ly rượu đỏ, Chu Hồng Kỳ khe khẽ thở dài, nói: - Thời gian nhân sinh vui vẻ, đã trôi qua mất rồi…..
Đinh Nhị Cẩu yên lặng nhấp hớp rượu, sau đó hỏi:
- Chị nhớ lại kỷ niệm cũ với hắn?
Chu Hồng Kỳ vẻ mặt biểu lộ đau thương nói:
- Ở cùng một chỗ yêu thương với nhau, bao giờ cũng đều là kỷ niệm đẹp khi nhớ lại….
Đinh Nhị Cẩu bưng chén lên, sau đó nhìn qua nàng, nhẹ giọng:
- Vậy bây giờ là cảm giác chị như thế nào?
Đinh Nhị Cẩu một ly rượu đế một ngụm uống xong một nửa, sau đó thở dài..
Chu Hồng Kỳ khẽ nhăn đôi lông mày:
- Lạ một điều là bây giờ cảm giác kỷ niệm đẹp cũ khi nhớ lại, tựa như chẳng có lưu lại điều gì cả, em cũng đừng uống vội vả như vậy, không tốt cho thân thể…
Đinh Nhị Cẩu nhìn qua rồi an ủi nàng:
- Chị Hồng Kỳ cũng đừng làm gì khó xử cho chính mình, chỉ cần chị đồng ý, em vẫn có thể luôn luôn ở bên cùng chị. Chu Hồng Kỳ lắc đầu, nói:
- Thân phận của chúng ta đã không có khả năng ở cùng một chỗ, Nhị Cẩu chẳng lẽ em an ủi chị?
Đinh Nhị Cẩu khoát tay nói:
- Bất kể như thế nào, em vẫn có thể bỏ hết…
Chu Hồng Kỳ thở dài, mang theo ngữ khí trách cứ nói:
- Em nói như vậy sẽ để cho chị suy nghĩ thật là khó khăn .
Đinh Nhị Cẩu nói:
- Chẳng lẽ chúng ta thật sự chỉ khi nào biến thành người lạ thì mới vui vẻ hay sao?
Chu Hồng Kỳ chỉ im lặng, bưng ly rượu lên nhấp môi, trong lòng nàng nghĩ, nếu quả thật cùng Đinh Nhị Cẩu đã trở thành người lạ, như vậy về sau chính mình có thể hay không sẽ rất là khó chịu...
Nàng bây giờ mới xác thực là mình thích Nhị Cẩu, điểm này nàng không thể lừa được nội tâm của chính mình, có một lần buổi tối nằm nàng nằm mơ, mơ tới chính mình vừa ngoan tâm, thực ra cùng với Đinh Nhị Cẩu quan hệ mà không phải là Vương Nhất, sau giấc mộng này, khi tỉnh lại Chu Hồng Kỳ trong nội tâm khó chịu thật lâu, nàng cứ sợ mộng cảnh trở thành sự thật…. Chu Hồng Kỳ lấy lại tinh thần, nói:
- Chị không biết tâm tư em như thế nào, chúng ta... vẫn luôn là bằng hữu, không phải sao?
- Bằng hữu?
Đinh Nhị Cẩu mỉm cười, nhưng trong nội tâm cảm giác mất mát:
- Vâng, chúng ta là bằng hữu.
Đinh Nhị Cẩu đem ly rượu uống một hơi cạn sạch, sau đó đứng lên nói:
- Thôi em đi ra ngoài dạo chút nhé.
Chu Hồng Kỳ sửng sốt một chút, vội vàng hỏi:
- Đã trễ thế như vậy, em đi đâu?
Đinh Nhị Cẩu không có trả lời, đứng dậy hướng ra phía ngoài đi, Chu Hồng Kỳ đuổi theo đứng sát giữ chặt Đinh Nhị Cẩu cánh tay:
- Chớ đi, uống nhiều như vậy, chị lo lắng.
- Em đâu có uống say.
Đinh Nhị Cẩu thở dài, khoát tay nói.
Chu Hồng Kỳ ôm lấy Đinh Nhị Cẩu :
- Hãy ở đây với chị…...
Đinh Nhị Cẩu hơi sững sờ, từ trước cho tới bây giờ, hắn chưa từng gặp Chu Hồng Kỳ sa sút như thế khi nói chuyện với mình, trong nội tâm Đinh Nhị Cẩu, Chu Hồng Kỳ vẫn là một nữ nhân rất kiên cường, mặc dù là lúc Chu Hồng Kỳ nói hắn gϊếŧ Vương Nhất ở trước mặt người này, nàng y nguyên biểu hiện nét mặt vô cùng lạnh lùng kiên quyết, lúc này Đinh Nhị Cẩu đột nhiên cảm giác Chu Hồng Kỳ đột nhiên biến thành rất yếu ớt, tựa hồ như chiếc bình pha lê mỏng manh, chỉ cần đụng nhẹ một cái sẽ là tan nát. Trong lúc Chu Hồng Kỳ ôm lấy cánh tay hắn, tay của hắn nhẹ nhàng giật nhẹ, đem Chu Hồng Kỳ kéo sát đến ngực mình, sau đó chăm chú ôm lấy nàng.
Nhàn nhạt hương thơm tiến vào trong lỗ mũi, Đinh Nhị Cẩu tham lam ngửi ngửi thân thể mê người Chu Hồng Kỳ phát hương, cảm thụ được sự mềm mại của nàng, giờ khắc này hắn hận không thể cùng với Chu Hồng Kỳ dung hòa làm một thể.
- Cứ như vậy ôm chị được không?
Chu Hồng Kỳ nhẹ giọng tại trong ngực Đinh Nhị Cẩu nói.
Đinh Nhị Cẩu nhẹ gật đầu, hai người đứng tại cửa ra vào, ôm nhau đã qua một hồi lâu Chu Hồng Kỳ mới nói:
- Tại đây lạnh quá, chúng ta vào trong phòng ngủ đi…
- Phòng ngủ...
Đinh Nhị Cẩu nghe được hai chữ phòng ngủ trong nội tâm đột nhiên biến thành kích động, Chu Hồng Kỳ thấy Đinh Nhị Cẩu giãy giụa ngẩn người ra, nhìn thấy hắn biểu lộ, khuôn mặt nàng đỏ lên, nói: - Đừng suy nghĩ nhiều, vào phòng ngủ giúp chị nói chuyện phiếm.
Đi Vào phòng ngủ, hơi ấm tăng lên mấyi phần, Đinh Nhị Cẩu nói:
- Chị còn muốn uống sao?
Chu Hồng Kỳ gật đầu, nói:
- Tiếp tục uống, còn chưa có say đâu.
Đinh Nhị Cẩu cười khổ nói:
- Chị muốn làm mình quá chén cho say?
Chu Hồng Kỳ nói:
- Rất lâu không có say qua, nay muốn thử xem….
Đinh Nhị Cẩu nói:
- Chị không sợ sau khi uống say, em đối với chị sẽ làm điều gì đó?
Chu Hồng Kỳ rất nghiêm túc nhìn qua Nhị Cẩu hỏi:
- Em có muốn biết không?
Đinh Nhị Cẩu đem chai rượu đặt ở trên chiếc bàn nhỏ thủy tinh trong phòng ngủ, không chút do dự gật đầu, nói:
- Em là nam nhân bình thường, nhất định sẽ…..
Chu Hồng Kỳ cắn cắn môi, khuôn mặt ửng đỏ nói:
- Nếu như... nếu như chị uống say rồi, em muốn thế nào thì được cái đó, cứ xem tối nay như là giấc mộng, ngày mai… chúng ta vẫn là bình thường lại với nhau như mọi ngày vậy.... Nghe Chu Hồng Kỳ nói như vậy, Đinh Nhị Cẩu cảm giác trái tim mình như nhanh muốn nhảy ra ngoài………