Trưởng phòng tổ chức Đường Linh Linh khi nghe ý tứ Dương Thúy Hồng trong lời nói, không chỉ riêng nàng, mà tất cả thường ủy đều hiểu, chính là muốn nói hai người đó không thích hợp với cái vị trí này.
- Tôi chỉ có ý kiến cá nhân thôi, chứ người bên văn hóa thông tin thì lại càng không làm được công tác này, cho nên tôi cũng không có người nào tuyển.
Dương Thúy Hồng đưa vấn đề ra rồi lại rụt trở về, loại người này là thọc gậy bánh xe ghê tởm nhất, nhưng thường thường dạng người như vậy, tại thời khắc mấu chốt, đôi khi lại đưa đến tác dụng vô tình là tứ lạng bạt được thiên cân.
Nửa tiếng đồng hồ trôi qua, mắt thấy vấn đề này làm trễ nãi thời gian quá dài, Lưu Thành An cũng không kiên nhẫn được nữa, ông ta nghĩ thầm, Trần Chấn Hoa và Dương Nam Phi, ta đã để cho hai người có thời gian, từ khi chuyện tuyển chọn này không ngã ngũ, ta đã nói tổ chức cuộc họp thường ủy cùng nhau thảo luận, chính các ngươi ở phía dưới không chuẩn bị cho tốt, đến bây giờ vẫn là lo giằng co tranh giành trước cái vị trí bí thư nên dẫm chân tại chỗ, vậy mặt mũi của bí thư khu ủy ta đặt ở nơi nào? Tuy rằng trước sau gì ta cũng phải đi, nhưng hiện tại ta đây vẫn còn chưa đi mà? Chưa gì đã không xem ta ra gì rồi hả? Lưu Thành An thấy tình hình trước mắt như vậy nên càng nổi giận, ông nheo mắt nhấp một ngụm trà, rồi đem chén trà đặt mạnh ở trên mặt bàn, tất cả mọi người đều chấn động, cử chỉ này này trước giờ hình thành một thói quen của Lưu Thành An, đó là lúc ông ta muốn tự đưa ra quyết định.
- Tôi thấy đồng chí Thúy Hồng có ý kiến cũng không sai, kinh nghiệm cơ sở rất trọng yếu, lần này chúng ta chọn cán bộ có thể làm tốt công tác, chứ không phải là chọn người xuống cơ sở để mạ vàng, chúng ta cũng không có thời gian bồi dưỡng hướng dẫn bọn họ cách làm, có năng lực thì làm, không có năng lực thì gạt ra không tuyển, đúng ra nói đến năng lực cùng kinh nghiệm công tác ở dưới cơ sở, vừa rồi đã có một người, chẳng lẽ mọi người đều không có chú ý đến? Lưu Thành An đây đưa đâu vào đấy rồi nói thẳng ra .
Vừa rồi vào phòng họp này có hai người, một cái là trưởng phòng giáo dục Trịnh Hiểu Ngãi, người còn lại đương nhiên là phó chủ nhiệm văn phòng thanh tra giáo dục Đinh Trường Sinh rồi, Trịnh Hiểu Ngãi thì không có khả năng đi làm phó chủ nhiệm khu Long Cảng, như vậy chỉ còn lại có Đinh Trường Sinh, vấn đề này làm cho tất cả mọi người đều mở rộng tầm mắt , bí thư Lưu mạch suy nghĩ cũng rộng rãi không quá câu nệ chăng?
Trọng Hải trong lòng chấn động, nhìn thoáng qua Lưu Thành An , cảm giác ông ta không giống như là đang nói đùa, Trọng Hải liền có chút nghĩ không thông, mọi người đang ngồi đây không ai là không biết Đinh Trường Sinh đã từng là thư ký của Trọng Hải, mà Trọng Hải và Lưu Thành An không có chút nào về giao tình cá nhân cả, thế thì tại sao Lưu Thành An lại phải bán cái nhân tình này cho ông đâu này? Trọng Hải trăm mối vẫn không có lời giải . - Bí thư Lưu, ý của ông nói là đồng chí Đinh Trường Sinh?
Đường Linh Linh hỏi, nàng chưa có xác định được là người mà Lưu Thành An nói có đúng không là Đinh Nhị Cẩu, cho nên nàng mới hỏi lại một câu, kỳ thật nàng làm trưởng phòng tổ chức ở Hồ Khu cũng bị rất biệt khuất, lãnh đạo của nàng là trưởng phòng tổ chức thành ủy Cố Thanh Sơn không chỉ một lần đã từng nói qua là nàng quá mềm yếu, làm công tác tổ chức cán bộ nhất định phải có khả năng phán đoán của riêng mình, không thể chỉ là kẻ phụ họa cho bí thư và khu trưởng.
- Mọi người cảm thấy như thế nào?
Lưu Thành An hỏi.
Đang lúc mọi người suy nghĩ nên phát biểu như thế nào cho hợp ý của bí thư khu ủy, phó bí thư khu ủy Trần Chấn Hoa đầu óc xoay chuyển rất nhanh, đã đoán được chiêu thức dụng ý của bí thư Lưu Thành An, vì vậy liền cướp lời nói: - Tôi đồng ý với ý kiến của đồng ý bí thư Lưu , Đinh Trường Sinh tuy tuổi còn trẻ, nhưng là năng lực không tệ, nghe nói đã từng lăn lộn trải qua ở dưới cơ sở, cũng coi như là có kinh nghiệm, về chuyện này đồng chí Trọng Hải hẳn là rất tinh tường, hay là để cho đồng chí Trọng Hải giới thiệu cho chúng ta biết rỏ hơn?
Trần Chấn Hoa làm như sợ mọi người không biết Đinh Nhị Cẩu là thư ký Trọng Hải, cho nên lại một lần nữa lại nói rỏ ra.
Chuyện này giờ làm cho Trọng Hải rất bực bội, bọn họ đang có dụng ý gì đây? Vốn là các người tự giới thiệu hắn , sau đó lại đem ta mang ra, ai biết đến thì cũng còn may, còn nếu không biết, thì tưởng rằng là ta đã thông đồng với bí thư Lưu nói vào việc này?
Ưm… không đúng, nếu như vậy . . . Trọng Hải liếc nhìn về phía khu trưởng Dương Nam Phi nãy giờ một mực im lặng, quả nhiên Dương Nam Phi sắc mặc nhìn không tốt, thật đây đúng là chiêu số lợi hại, vẻn vẹn chỉ cần là đề danh Đinh Trường Sinh đảm nhiệm phó chủ nhiệm khu Long Cảng, là đã thành công trong việc ly gián mối quan hệ của khu trưởng cùng thường vụ phó khu trưởng rồi, đến đúng lúc này, trên cơ bản mỗi người thì ai cũng biết dụng ý Lưu Thành An đề danh để cho Đinh Nhị Cẩu đảm nhiệm phó chủ nhiệm Long Cảng. - Tôi cảm thấy Đinh Trường Sinh cũng không thích hợp làm vị trí Phó chủ nhiệm, lúc trước công tác hắn làm, đều là ở dưới hương trấn, còn Long Cảng thì không phải là hương trấn, mà là trong khu vực trong thành thị, vấn đề này đối với Đinh Trường Sinh mà nó , hắn chưa có kinh nghiệm quản lý thành thị, cho nên tôi đề nghị tuyển chọn người khác.
Trọng Hải bắt đầu phản kích, nhưng rất rõ ràng, lực độ phản kích cơ hồ không có cơ sở.
- Không có kinh nghiệm quản lý thành thị? Có kinh nghiệm dưới cơ sở là tốt rồi , tôi cho rằng nếu hắn có năng lực thì ổn thôi, như bí thư Lưu đã nói, vậy thì chúng ta cứ thử xem, đến lúc cảm thấy Đinh Trường Sinh không thể làm được, thì chúng ta sẽ đổi lại người khác, nếu như ngay cả một cơ hội mà cũng không cho thử, thì đây đối với đồng chí Đinh Trường Sinh cũng không công bằng, đúng không, bí thư Lưu. Khu trưởng Dương Nam Phi cuối cùng cũng mở miệng, vừa nói là bác bỏ ngay ý kiến của Trọng Hải, chính vì điều này nên làm cho Trọng Hải than thầm, con bà nó, các ngươi tự đấu với nhau, làm chi mà lại kéo ta vào?
- Lão Dương nói rất đúng, cứ quyết định như vậy đi.
Lưu Thành An đánh nhịp nói coi như là chuyện này đã xong..
…………………………………………………………………………………………..
Còn trong lúc này đây Đinh Nhị Cẩu vẫn chưa có trở lại cơ quan, hắn muốn đi cùng xe của Trịnh Hiểu Ngãi, nhưng giờ không phải là đi họp, mà thuần túy là hắn muốn cùng Trịnh Hiểu Ngãi lý luận chuyện của ngày hôm nay cho ra lẽ, cho nên khi Trịnh Hiểu Ngãi vừa tiến vào xe của nàng chuẩn bị chạy, thì Đinh Nhị Cẩu cũng chẳng cần khác sáo leo đại lên chiếc xe thể thao của nàng . Trên đường đi Đinh Nhị Cẩu giống như là một oán phụ bị oan ức, hắn càu nhàu nói không để yên, Trịnh Hiểu Ngãi bản thân bị đuối lý, cho nên hầu như đều phải ngồi im chịu trận nghe hắn nói, mãi cho đến khi vừa về đến cơ quan, thì nàng nhận một cuộc điện thoại:
- Cái gì? Vụ này là khi nào? Bọn họ sao có thể làm như vậy a, bên chúng tôi vừa mới có chút ít thành tích, bọn họ lập tức đến đào người à?
Trịnh Hiểu Ngãi giận không chỗ phát tiết nói lớn.
- Chuyện gì vậy?
Nhìn thấy Trịnh Hiểu Ngãi bực dọc để điện thoại xuống, Đinh Nhị Cẩu hỏi.
- Chuyện gì vậy? Cậu phải cám ơn tôi, chuyện vừa rồi đưa cậu ra cuộc họp đi, chứ đừng lảm nhảm càu nhàu nữa, Đinh phó chủ nhiệm.
Trịnh Hiểu Ngãi dở khóc dở cười nhìn Đinh Nhị Cẩu, nàng rất muốn báo cho bí thư Tưởng Văn Sơn ra thông báo không cho Đinh Nhị Cẩu ly khai khỏi cơ quan của nàng, nhưng lại sợ ông ta hiểu lầm là có chuyện gì đó với hắn, cho nên ý nghĩ này nảy ra thì mấy lần bị nàng ép xuống. - Cám ơn chị? Dựa vào cái gì?