– Tôi cho cậu đi chưa, trở về ngồi xuống, tôi đã có nói xong đâu.
Điền Ngạc Như biểu lộ chân thật giống như nói chưa xong việc, Đinh Nhị Cẩu thật sự là có chút bực bội, cũng bởi vì tôi đã biết cô và Khấu Đại Bằng gian tình, chúng ta làm giao dịch, kiểu này chắc không xong rồi, mẹ kiếp, cùng lắm thì ông không làm cảnh sát nữa, bỏ việc cũng được, hắn trong lòng thầm nghĩ như vậy, nhưng là bước chân vẫn đứng lại, hắn biết, chính mình có cơ hội như vậy thật sự là không dễ dàng. Ngay lúc Đinh Nhị Cẩu buồn bực, Điền Ngạc Như cầm một cái khăn mặt trắng tinh đến cạnh bên Đinh Nhị Cẩu.
– Cậu xem lại một chút, người toàn là mồ hôi.
Nói xong, cô tự nhiên dùng tay lau cho Đinh Nhị Cẩu.
– Chị Ngạc Như, không thích hợp lắm, tôi tự lau được rồi.
Đinh Nhị Cẩu định lấy khăn mặt từ tay cô để chính mình chà lau, nhưng Điền Ngạc Như không có đáp ứng hắn, vẫn như cũ từ từ lau cho hắn, khi Điền Ngạc Như bàn tay nhỏ bé để trên đôi vai rắn chắc của Đinh Nhị Cẩu, hắn thân thể cứng đờ, cúi đầu nhìn thoáng qua Điền Ngạc Như, lập tức ƈôи ŧɦịŧ muốn ngỏng đầu, hắn sợ không dám nhìn cô nữa, Điền Ngạc Như thân cao vừa vặn đến cằm Đinh Nhị Cẩu, chỉ cần Đinh Nhị Cẩu cúi đầu, là đụng tới mái tóc Điền Ngạc Như, Đinh Nhị Cẩu cả người hơi run run. – Cậu sợ cái gì, sợ tôi ăn cậu?
Điền Ngạc Như cười tủm tỉm nói.
– Không có, chỉ là tôi cảm động, tôi lớn như vậy, trừ mẹ tôi ra, chưa từng có người phụ nữ lau nào qua cho thân mình, đặc biệt giống như chị Ngạc Như xinh đẹp như vậy, tôi… tôi.. thực ..cảm động.
Cảm động có thể, vấn đề không đơn thuần là cảm động, lúc này trong mắt Đinh Nhị Cẩu, Điền Ngạc Như không phải là một người đoan trang hiền thục, hắn chỉ nhớ tối hôm đó, cô bị nhấc lên hai chân, thân thể cô Khấu Đại Bằng áp ở trong xe, cho nên thân thể trẻ trung hắn có phản ứng, sáng sớm vì gánh nước để cho tiện, Đinh Nhị Cẩu chỉ mặc một cái quần đùi, rộng thùng thình rốt cuộc không che giấu được ƈôи ŧɦịŧ to lớn của hắn, cũng may là Điền Ngạc Như còn chưa có phát hiện, vì thế Đinh Nhị Cẩu chậm rãi ngồi ở trên mặt đất. – Cậu làm sao vậy?
Điền Ngạc Như hỏi.
– Không có việc gì, chị Ngạc Như, chỉ là có chút đau bụng.
– A… bên kia là toilet, nhanh đi đi.
– Không được, tôi đi trên đường, sẵn ghé nhà vệ sinh công cộng là được, tôi đi trước…
Vì thế ngay lúc Điền Ngạc Như ánh mắt kinh ngạc, hắn kẹp hai chân, chạy trối chết……………………………………�� �…………………………..
…………………………………………�� �………………………………………..
– Ông nói hắn?
Chính trị viên Trần Bình ngồi ở trong phòng làm việc, cách cửa sổ nhìn ra thấy Đinh Nhị Cẩu ở bên ngoài đi tới …
– Đúng vậy, là hắn, đây là lão Đại Bằng bỏ vào, cũng vừa vặn, chúng ta nơi này cũng thiếu người, cử thử xem sao, nói không chừng còn có thể giáo dục hắn tại đây, nếu để hắn ở trong xã hội lăn lộn vài năm, sớm muộn gì là ở thị trấn Lâm Sơn chúng ta cũng thêm mối họa lớn, coi như chúng ta tích đức làm việc thiện đi. Hoắc Lữ Mậu không nề hà nói.
– Ừ.., bất quá, ông hãy cẩn thận, thằng nhóc này này, trước kia thanh danh quá xấu, đừng cho hắn lấy danh nghĩa cảnh sát chạy khắp nơi làm chuyện bất hảo, như vậy sẽ trở thành con sâu, làm rầu nồi canh cho đồn cảnh sát chúng ta.
– Yên tâm đi, không sao, tôi tự mình quản lý hắn.
Hoắc Lữ Mậu chờ Đinh Nhị Cẩu cùng Trương Cường thu thập xong, ba người trên một chiếc xe tải nhỏ đi thôn Lô Gia Lĩnh, Lô Gia Lĩnh là 1 thôn rất lớn, toàn bộ thị trấn Lâm Sơn thì thôn này coi như là một thôn có tầm cỡ, chỉ có trị an không tốt, quanh năm suốt tháng xảy ra hơn mấy chục vụ án, tối hôm qua, nhà Lý Lão Xuyên lại mất con bò.
– Nhị Cẩu, cậu phân tích cho tôi nghe, kẻ trộm đem bò đi đâu, giờ có thể giấu ở nơi nào?
Trương Cường lái xe, Đinh Nhị Cẩu ngồi ở vị trí kế bên tài xế, Hoắc Lữ Mậu ở chỗ ngồi phía sau. – Đồn trường, tôi không biết, tôi trước kia không có ăn trộm vật lớn như vậy.
Đinh Nhị Cẩu thấp thỏm không yên nói.
– Ha ha, tôi đâu có nói cậu, tôi chỉ muốn để cho cậu phân tích vụ án này, cậu bây giờ là cảnh sát, cậu phải học được cách phân tích án, như vậy sau này mới có thể phá án, chúng ta có bốn đội viên liên phòng, ba cảnh sát nhân dân, một cái trấn lớn như vậy, ai có thể quản được hết đây, cho nên cậu phải học được, như vậy có một ngày cậu mới có thể một mình phá án.
– À… như vậy…, phân tích, phân tích, phân tích…
Đinh Nhị Cẩu lẩm bẩm, sau một lúc lâu không nói nên lời, Trương Cường lái xe bên cạnh cười.
– Trưởng đồn, tôi phân tích ra được rồi, bò khẳng định đã bị ăn hết rồi.
Hơn 10 phút về sau, Đinh Nhị Cẩu cuối cùng kết luận. Hoắc Lữ Mậu cùng Trương Cường đầu tiên là sửng sốt, tiện đà cười lên ha hả, ai cũng không tin con bò lớn như vậy có thể im lặng không tăm hơi bị làm thịt ăn, vì thế trong lời nói Đinh Nhị Cẩu là vô nghĩa.
Nhưng Đinh Nhị Cẩu vẻ mặt nghiêm túc.
– Trưởng đồn, tôi đã từng đi qua thôn Lô Gia Lĩnh, thôn này rất là kỳ lạ, chỉ có một đường cái vào thôn, bốn phía đều là đường dốc rất cao, căn bản không khả năng lùa bò đi, mà ở đầu thôn mỗi đêm đều có người gõ mõ cầm canh, hoặc là kẻ gõ mõ cầm canh là người ăn trộm, hoặc là chính người trong thôn trộm bò gϊếŧ chia nhỏ ra, dù sao trong thôn này khẳng định có tay trong làm đạo tặc
Đinh Nhị Cẩu nói có lý….
Trương Cường quay đầu nhìn thoáng qua Hoắc Lữ Mậu, phát hiện Trưởng đồn gương mặt cũng đang suy nghĩ.