Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh

Chương 731: Không còn thời gian



CHƯƠNG 676: KHÔNG CÒN THỜI GIAN..

Đường Kiến Chính Chính với tư cách là chủ nhiệm ban chỉ huy lưỡng trục lưỡng tuyến, bị áp lực rất lớn, cũng như hôm nay mới sáng sớm đã bị chủ tịch thành ủy Thạch Ái Quốc gọi tới giáo huấn một trận , nguyên nhân chủ yếu tựu là tốc độ giải tỏa quá chậm, cứ như vậy thì sẽ ảnh hưởng đến việc xây dựng nhà thi đấu thể thao theo kế hoạch, khi đó sẽ làm trễ nãi toàn bộ gánh vác về đại hội thể thao toàn tỉnh, ai cũng không gánh nổi cái trách nhiệm này .

Đinh Nhị Cẩu vừa mới lái xe vào khu phố hành chính Long Cảng, đã nhìn thấy Trình Thiến Thiến cùng với Hoàng Hạo Dân, hai người cầm trên tay văn bản tài liệu đứng ở trước cửa hiên chờ hắn.

Đợi xe Đinh Nhị Cẩu vừa dừng lại, bọn họ lập tức đến gần nói:

- Đinh chủ nhiệm, Đường phó chủ tịch sáng hôm nay muốn lập tức tổ chức cuộc họp về vấn đề giải tỏa khu vực Cổ La, vì không thể chờ đợi lâu hơn nữa, chúng ta phải mau đến đó, đi nhanh lên, chậm là không còn kịp đâu.
- Hôm nay? Vì sao không gọi điện thoại cho tôi?

Đinh Nhị Cẩu nghi ngờ hỏi.

- Gọi điện thoại? Cậu tắt điện thoại, ngay cả phó chủ tịch Đường cũng gọi điện thoại cho cậu không được, cậu tắt máy, chúng tôi không liên lạc được, chỉ có thể ở chỗ này chờ cậu...cũng may cậu vừa đến, nếu không thì chúng tôi đã tự đi.

- Úi trời… tối hôm qua tôi quên sạc điện thoại.

Đinh Nhị Cẩu giải thích nói, thật ra không phải là hắn quên sạc điện thoại, rõ ràng là khi nhận được điện thoại của Hạ Hà Tuệ, vì lo lắng sợ còn có người quấy rầy chuyện tốt của hắn, nên dứt khoát tắt điện thoại, tập trung hết sức chuyên tâm ở đằng sau hậu môn Trịnh Hiểu Ngãi khai phá thổ điền.

Nhớ tới chuyện tối ngày hôm qua, Đinh Nhị Cẩu cảm thấy mình có một loại cảm giác may mắn, bởi vì lúc tối hôm qua cùng Trịnh Hiểu Ngãi đang tiến hành vận động giao cấu với nàng, vô tình hắn nhận được một cái tin tức vô cùng trọng yếu .
Vì để gia tăng hứng thú kíƈɦ ŧìиɦ giữa hai người, rõ ràng là Trịnh Hiểu Ngãi đã tự nguyện hiến dâng cái hậu môn của mình cho Đinh Nhị Cẩu làm chuyện cẩu thả, nhưng Đinh Nhị Cẩu này cứ vẫn ghen tỵ, hết lần này tới lần khác cứ hỏi không rời hỏi những câu lúc Trịnh Hiểu Ngãi cùng với hai người đàn ông kia làʍ ŧìиɦ như thế nào? Lúc mới bắt đầu Trịnh Hiểu Ngãi cũng không muốn nói, nhưng khi nàng cảm giác được mỗi mình nói ra chuyện mình cùng với Chu Hồng Quân và Tưởng Văn Sơn lúc đó giao hoan với những động tác như thế nào, thì Đinh Nhị Cẩu liền sẽ trở nên vô cùng hưng phấn khích động, làm liên đới lấy nàng cũng lây theo cảm giác kíƈɦ ŧɦíƈɦ vô cùng, vì vậy nàng mới không còn xấu hổ, đem chuyện của mình lúc bị hai người đàn kíƈɦ ŧìиɦ như thế nào kể lại toàn bộ cho hắn nghe.
Nếu vào lúc bình thường, có đánh chết Trịnh Hiểu Ngãi cũng sẽ không đem chuyện này nói ra được, nhưng bây giờ, đem những sự tình này nói ra thì gã đàn ông đang trên người mình càng cố gắng cày cấy, vì vậy nàng nói cho Đinh Nhị Cẩu biết Tưởng Văn Sơn thật ra mỗi lần giao cấu đều phải uống thuốc kíƈɦ ɖụƈ, không biết là ông ta uống bao nhiêu thuốc, mà bây giờ thời gian đến với nàng càng ngày càng ít hơn, rất có thể là thân thể của Tưởng Văn Sơn không được tốt lắm, hoặc là đã ra ngoài tìm thêm người đàn bà khác, đối với những chuyện này Đinh Nhị Cẩu cũng không quan tâm đến lắm, nhưng lúc nàng nói đến Chu Hồng Quân thì hắn bất chợt rất là chú ý, Trịnh Hiểu Ngãi nói Chu Hồng Quân thích nhất là giao cấu ở trong phòng làm việc của ông ta, có một thực tế kỳ lạ là ở trên bàn làm việc, đối diện với trên tường là một tấm bảng có bốn chữ "Học cao vi sư “
Chu Hồng Quân chưa từng có cùng nàng giao cấu ở nơi khác, đặc biệt chỉ có trong phòng làm việc, ông ta luôn để nàng nằm trên cái bàn, mặt hướng về tấm bảng có chữ "Học cao vi sư “ kia, mỗi lần như vậy thì dường như Chu Hồng Quân trong lòng đạt được thỏa mãn cực lớn.

Nghe nàng nói đến đây, Đinh Nhị Cẩu rốt cục cũng đã nhớ ra, khi đó lúc nghe được được hai cô bé học sinh uống thuốc nông dược tự sát, cũng chính là vào lúc đó, hắn đến phòng làm việc của hiệu trưởng Chu Hồng Quân, trách không được hắn cứ nhớ mang máng câu "Học cao vi sư “ mà Chu Hồng Quân lẩm bẩm trước khi chết, dường như đã thấy ở nơi cái bảng khẩu hiệu đó, không ngờ tới là tại bên trong phòng làm việc của Chu Hồng Quân, nhưng Chu Hồng Quân lúc sắp chết nhắc tới mấy câu nói đó, có gì kỳ quặc liên quan đến không đây?
Lúc ấy Trịnh Hiểu Ngãi cũng thấy thái độ Đinh Nhị Cẩu khác thường cũng có hỏi qua, nhưng Đinh Nhị Cẩu không có nói cho nàng biết là Chu Hồng Quân trước khi chết đã nói câu "Học cao vi sư “, chỉ có Đinh Nhị Cẩu tự mình biết mà thôi .

Đinh Nhị Cẩu lái xe một mạch chạy đến ban chỉ huy thành phố, hắn nhìn thấy từng tốp năm, ba người cầm theo Laptop hoặc là văn bản tài liệu hướng về ban chỉ huy đi đến, Đinh Nhị Cẩu hai tay trống trơn, cũng không mang theo cái gì, Trình Thiến Thiến liền thò tay đưa cho Đinh Nhị Cẩu một quyển sổ ghi ghép, nàng đã sớm chuẩn bị sẵn cho cái tên Đinh chủ nhiệm không làm việc đàng hoàng này ..

Đinh Nhị Cẩu rất nhanh nhân thấy cuộc họp bất thường về vấn đề giải tỏa này, bởi vì tới người tới mặc dù không nhiều, nhưng đều là đồng phục của các lực lượng như là trật tự đô thị, cảnh sát vũ trang, cảnh sát phòng cháy chữa cháy, đội liên phòng, càng thêm khoa trương hắn còn trông thấy cả mấy người đang ngồi trên xe cấp cứu bệnh viện cũng tới …..
- Đường phó chủ tịch đang muốn làm gì đây? Cưỡng chế giải tỏa sao?

Đinh Nhị Cẩu thấp giọng hỏi Trình Thiến Thiến, nàng đã làm công tác này từ hồi còn Đại Giang với thời gian không ngắn , tình hình như vậy chắc là nàng đã gặp qua không ít .

- Chắc chắn là vậy rồi, chỉ là chúng ta đang làm việc rất có hiệu quả, mấy ngày vừa rồi lại có thêm mấy hộ được sự khuyên bảo của Triệu Thiết Cương chịu ký thỏa thuận giải tỏa, trong thành phố làm gì mà gấp gáp đến mức không thể cho chúng ta thêm chút thời gian vậy?

Trình Thiến Thiến cũng rất bất đắc dĩ nói, Đinh Nhị Cẩu tại Triệu Thiết Cương chỗ đó lội ra đường đi về sau, Triệu Thiết Cương người này cũng là một người tâm tư đầy tính toán thâm sâu, đã âm thầm gọi điện thoại cho Đinh Nhị Cẩu, biểu thị là mình đã đáp ứng với yêu cầu thành phố mau chóng giải tỏa và dời đi nơi khác, nhưng ông ta có việc muốn cùng với Đinh Nhị Cẩu gặp mặt nói chuyện, vốn đã ước định thời gian, nhưng lúc này Đinh Nhị Cẩu vẫn rất bận rộn chưa có gặp được.
- Xem ra là thành phố đã đợi không kịp, nếu mà cưỡng ép giải tỏa, thì chúng ta có thể làm được cái gì bây giờ đây?

Đinh Nhị Cẩu hỏi.

- Nếu đã vậy, thì chúng ta cái gì cũng không cần làm, đến lúc đó chỉ đi theo mà nhìn xem, Đinh chủ nhiệm việc đấu tranh anh dũng cưỡng ép giải tỏa đã có bọn họ làm rồi.

Hoàng Hạo Dân chỉ chỉ trước mặt lực lượng giữ gìn trật tự đô thị cùng với cảnh sát vũ trang .

- À… thật ra thì người đến cũng chư có đủ hết.

Trình Thiến Thiến mỉm cười nói.

- Làm sao chị biết?

Đinh Nhị Cẩu hỏi.

Trình Thiến Thiến ghé sát vào người của Đinh Nhị Cẩu, thậm chí đôi bầu vú của nàng như là muốn chèn ép bên cánh tay, hơi thở nóng bỏng của nàng cũng đang hà hơi bên gò má của hắn, rồi thấp giọng nói:

- Còn có bọn lưu manh côn đồ không có tới, bọn họ sẽ không đến tham dự cuộc họp, nhưng việc cưỡng chế giải tỏa là không thể thiếu được bọn họ đấy, Đinh chủ nhiệm, cậu cứ chờ xem, chứ đến lúc đó lại là kêu trời trách đất, những việc như thế này, tôi đã gặp nhiều lần rồi, quá đủ rồi, thật lòng là tôi muốn được điều đi qua làm công tác khác a.
Trình Thiến Thiến rõ ràng ở trước mặt hắn, nói đến việc xử lý giải tỏa lâu nay là như vậy, trong mắt nàng hình như cũng chẳng còn có xem hắn là người lãnh đạo nữa rồi..