Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh

Chương 734: Lòng hiếu kỳ



CHƯƠNG 679: LÒNG HIẾU KỲ..

- Anh cũng thay đổi không ít, già dặn hơn rất nhiều, nói như thế nào đây, càng ra dáng một người đàn ông rồi.

Tào Băng cũng cười, can đảm nói ra .

- Ý của em là trước kia anh không giống đàn ông?

Đinh Nhị Cẩu đem một con tôm hùm lột vỏ đặt ở trong mâm trước mặt Tào Băng.

- Hì hì.. em không phải ý đó, chỉ là cảm giác mà thôi, bây giờ nhìn gặp anh, thấy anh không còn là bộ dáng của một tiểu nam sinh như lúc trước kia, bất quá mọi người ai rồi cũng thay đổi mà.

- Nhìn không ra, cái miệng của em cũng liến thoắng lắm, à có phải giáo viên chủ nhiệm lúc em học trường cấp 3 tên là Phó Phẩm Ngàn phải không?

Đinh Nhị Cẩu trong lúc này chớt nhớ tới Phó Phẩm Ngàn, người đàn bà này để cho Đinh Nhị Cẩu ấn tượng là không bao giờ nàng chủ động tìm hắn, nàng giống như là một cây bồ công anh, lặng lẽ ở góc phòng hoa nở hoa tàn, hầu như không có một yêu cầu gì.
- Đúng vậy, em cùng Lăng Sam là bạn học cùng lớp, đương nhiên là chung một giáo viên chủ nhiệm.

- Gần đây em có gặp cô Phó Phẩm Ngàn không vậy?

- Không có …nhưng em có nghe nói là cô giáo đã dọn nhà, không biết chuyển đi nơi nào, cô Phó cũng rất là không may, đã độc thân còn phải mang theo một cô bé, cũng may Miêu Miêu không thua kém em, học rất giỏi, chắc là cô giáo Phó vẫn còn dạy trường cấp 3 cũ, sao vậy? Đinh đại ca có quen biết với cô giáo Phó à?

- Ừ, chúng ta đã từng gặp mặt, thời gian cũng rất lâu rồi không có liên hệ qua.

Đinh Nhị Cẩu có chút buồn man mác nói, những người đàn bà đến với hắn giống như là không phải của hắn vậy, sau khi đến Hồ Châu một thời gian, ngoại trừ Dương Phụng Tê đã tới, còn những người đàn bà kia ngay cả điện thoại hỏi thăm hắn cũng đều không có, Lưu Hương Lê cũng không biết nàng mang theo nuôi đứa bé con của Dương Phụng Tê sinh hoạt như thế nào? Không biết có còn cùng với Tạ Phương Quỳnh cùng một chỗ làm kinh doanh không? Lúc này hắn phát hiện mình cùng với người của thành phố Bạch Sơn cơ hồ cắt đứt liên lạc, nhìn thoáng qua Tào Băng ngồi đối diện, hắn đột nhiên có một loại xúc động, nhưng thành phố Bạch Sơn kia hiện tại bây giờ, hắn vẫn chưa muốn quay trở về cái địa phương đó .
Bữa cơm này chỉ là nói chuyện phiếm vui đùa, ăn xong cũng đến mười một giờ khuya rồi, Đinh Nhị Cẩu ngày hôm sau còn có việc, cho nên hắn không có muốn tiếp tục nữa, đem Tào Băng đưa về gian phòng của nhà khách, hắn liền muốn đi trở về, đúng lúc này Tào Băng xoay người lại, nhìn Đinh Nhị Cẩu hỏi:

- Chúng ta còn có thể gặp mặt lại không?

Nói xong câu này, trong nội tâm nàng bắt đầu khẩn trương, mà lại còn pha lẫn ngượng ngùng, chỉ cần là đàn ông nghe qua đều có thể hiểu được ám chỉ bên trong, Đinh Nhị Cẩu cũng không ngoại lệ.

- Có lẽ .. ai mà biết được, không chừng sẽ thật lâu, hoặc là ngày mai gặp lại cũng khó nói ah … tốt rồi …đã muộn rồi anh về, hẹn gặp lại.

Đinh Nhị Cẩu ánh mắt của hắn đã quen nhìn trong đêm tối đã trở thành thói quen theo phản xạ, nương theo cửa sổ có thể rõ ràng nhìn thấy Tào Băng trên mặt kia thẹn thùng, hòa trong bóng đêm, đôi mắt giống như như lóe lên thủy quang mê người, lại có một cô gái phiền muộn, lúc này đầu óc hắn cũng có chút trăm mối cảm xúc ngổn ngang, mặc dù cô gái này không có liên hệ gì thân thiết, nhưng mình tại sao lại cũng có xúc động như vậy! Nghĩ đến, hắn thấy một trận đau đầu.
- Tào Băng, em làm sao vậy?

Nhị Cẩu thấy Tào Băng im lặng không lên tiếng, không khỏi có chút nghi hoặc hỏi.

- Đinh đại ca anh có biết không?

Tào Băng quay đầu dùng đôi mắt đẹp rưng rưng nhìn hắn …

Có điểm không tin mình nghe được, Đinh Đại Cẩu toàn bộ cân não trống rỗng, không biết nên phản ứng làm sao.

Tào Băng ngừng một chút, chờ đợi hô hấp dần dần khôi phục bình tỉnh lại, nàng cúi đầu tiếp tục nói:

- Không biết bắt đầu từ lúc nào, em cảm thấy Đinh đại ca là người đàn ông trong mộng em rồi...... Ngày đó Đinh đại ca đột nhiên xuất hiện theo trên tay đã cứu em, em thật vui vẻ, chỉ cảm thấy trước mắt Đinh đại ca thật tốt, từ lúc đó, em liền bất trị thích Đinh đại ca, cho nên mới không kiềm hãm được..

- Chính là em biết chuyện này không nên phát sinh, vì yêu Đinh đai ca, cho nên em rất khổ sở, trong lòng câm nín phần ân tình này từ bao lâu nay, không biết làm như thế nào để mở miệng thố lộ với Đinh đại ca, đồng thời còn suy nghĩ là nên hay là không biểu đạt...
Tào Băng khàn cả giọng khóc rống lên.

Phảng phất là một sợi dây đàn bị kéo căng quá nên bị đứt, Tào Băng hai tay che mặt, đem thân mình vô lực tựa vào trên phía bức tường.

Nghe qua Tào Băng thật lòng nói lên, hắn lẳng lặng đi lại, thân thủ đem thân thể mềm mại nhu nhược Tào Băng ôm vài trong lòng, cái cằm nhẹ nhàng để trên đỉnh đầu Tào Băng, bàn ta vỗ về sau lưng Tào Băng lưng, chờ cho Tào Băng bình phục tâm trí trở lại.

- Tào Băng, về sau mặc kệ phát sinh chuyện gì, anh sẽ quan tâm đến em..

- Ưʍ..

Tào Băng nhẹ nhàng đem hai tay nhẹ nhàng dựa ở trước ngực của hắn, nhắm hai mắt lại, đem đôi môi căng mọng nhẹ nhàng hôn phớt trên đôi môi của hắn.

Mặn quá lại hóa thành ngọt.

Mặn là nước mắt, ngọt là trong lòng kia chờ mong, tất cả lo lắng đều đã trôi qua sau, rốt cục có thể nói là những lời ân giấu trong lòng…
Hắn dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng cạy ra cánh môi Tào Băng, hút lấy nước bọt của Tào Băng ….

Trong khoảng thời gian ngắn, hai người giống như tìm được cửa ra vào nơi để tình cảm phát tiết, liều mạng đòi hỏi mút lấy đầu lưỡi đối phương lưỡi, một thời lúc sau, Tào Băng thở không ra hơi lui, nên cả hai mới tách đôi môi ra của nhau ra.

Không thể không nói, lúc trước Dương Tuệ An lựa chọn Tào Băng là có lý do đấy, Tào Băng không đơn giản chỉ là có khuôn mặt xinh xắn dễ nhìn, mà nàng còn có một loại mỹ cảm thanh xuân làm cho bất luận kẻ nào cũng đều khó cự tuyệt, ngay cả dáng người bây giờ cũng đã nhất lưu, nhất là trước ngực của nàng, một đôi hung khí bầu vú săn chắc tròn xoe, cách quần áo và cái nịt vú, Đinh Nhị Cẩu cũng đã cảm nhận được sự co dãn nhưng mềm mại đến cỡ nào.
Hắn yêu thương bàn tay nhè nhẹ vỗ về gương mặt của nàng, dùng miệng hôn tới khóe mi chưa khô nước mắt của Tào Băng, sau đó Đinh Nhị Cẩu lặng lẽ lên xe lái rời đi, còn Tào Băng vẫn đứng im lìm tại cửa gian phòng của nhà khách, nhìn theo ánh đèn xe của hắn biến mất ở trong bóng tối xa xa .

Đinh đại ca vậy mà không có chán ghét ta, không có xem thường ta, nói như vậy thì ta có thể tiếp tục ưa thích Đinh đại ca, tiếp tục yêu Đinh đại ca, ta không quan tâm Đinh đại ca có đáp trả lại hay không, cũng không cần Đinh đại ca làm gì, ta chỉ biết là Đinh đại ca là một người đàn ông có thể bảo hộ người đàn bà của mình, bấy nhiêu cũng là quá đủ rồi.

Tào Băng đan hai tay lại rồi đi trở lại gian phòng của mình.

……………………………………………………………………………………………
Sinh hoạt về đêm của thành phố Hồ Châu kết thúc rất sớm, mới hơn mười một giờ đêm, trên đường đã không còn có bao nhiêu chiếc xe rồi, Đinh Nhị Cẩu trong lúc lái xe, mở ra radio, bên trong truyền đến tiếng ca của Đặng Lệ Quân với giọng hát vô cùng phong phú khiêu khích, Đinh Nhị Cẩu hướng nhìn ra ngoài cửa xe nhìn lướt qua, thì thấy mình đang lái xe tới đến bên cạnh trường mẫu Hồ Châu.

Sau khi tắt đèn xe, mượn nhờ ánh sáng đèn đường, hắn lái xe vào bên cạnh một cái con hẻm nhỏ ở bên hông trường học, lái xe vòng vo vài vòng, Đinh Nhị Cẩu cuối cùng quyết định thừa dịp đêm tối, đến phòng làm việc của Chu Hồng Quân xem xét, hắn muốn biết Chu Hồng Quân trước khi chết, nhắc tới câu nói kia có phải là ám chỉ cái gì, có liên quan gì đến tám bảng co ghi câu khâu hiệu “ học cao vi sư..” kia không, Đinh Nhị Cẩu đang nghĩ tới là có khả năng Chu Hồng Quân đem vật rất trọng yếu giấu ở đằng sau tấm biển ở bên trong văn phòng làm việc của mình, mặc dù chỉ là suy đoán, nhưng Đinh Nhị Cẩu tin tưởng, cái khả năng này rất lớn, nếu không thì Chu Hồng Quân cũng sẽ không trước khi chết thì thầm câu nói đó.
Đem xe giấu kỹ, đi đến một chỗ có tàn cây, 2m tường cao đối với Đinh Nhị Cẩu mà nói, chỉ là trò đùa so với cái nghề trong quá khứ của hắn, sau khi leo qua qua bức tường, Đinh Nhị Cẩu lấy cái áo phủ lên đầu trùm kín người hướng về lầu phòng hành chính đi đến, hắn sợ có camera quay thấy hắn.

Giờ này bảo vệ cổng trường còn chưa ngủ, nhưng sau khi dò xét một vòng, hắn thấy bảo vệ đang ngồi tại căn phòng nhỏ ở cửa trường học uống trà, Đinh Nhị Cẩu không gặp trở ngại chút nào đã đến lên lầu đến phòng hành chính, hắn nhìn chung quanh, phát hiện cũng không có bóng người, phòng hiệu trưởng trên lầu hai, hắn bám dọc theo cửa sổ lầu một, thả người đu lên, trèo lên bệ cửa sổ lầu hai, phòng hiệu trưởng riêng biệt không cùng phòng khác thông nhau, cho nên Đinh Nhị Cẩu chỉ cần có thể mở cửa sổ ra, thì có thể đi vào trong phòng.
Nhìn lại bên dưới ngoài cửa cửa cổng trường chỗ bảo vệ, đèn đuốc sáng trưng , nhưng khi Đinh Nhị Cẩu đẩy cửa sổ vào, thì phát hiện cửa sổ đã bị chốt khóa từ bên trong, trừ phi đập vỡ cửa kính thủy tinh, nếu không thì vào không được, điều này làm cho Đinh Nhị Cẩu rất là đau đầu, nếu đập vỡ cửa kính, thì có thể lập tức sẽ kinh động đến bảo vệ , điều này không thể thực hiện được.

Đang lúc hắn muốn bỏ qua tìm cách khác, thì đột nhiên phát hiện cầm trong tay của mình là chiếc chìa khóa xe hơi, đối với một tay từng là trộm, thì khi đã có chìa khóa, cánh cửa sổ này không thể làm khó được hắn.

Công phu không phụ lòng người, một tiếng rắc vang lên, hắn nạy cánh cửa sổ từ bên dưới hơi hở ra, bên trong lò xo bắn ra, nhưng tiếng động này có chút lớn , làm cho con chó của bảo vệ đang ở trước cổng bị kinh động, con chó kia hướng về phía lầu hai sủa om sòm, Đinh Nhị Cẩu lúc này cũng không dám động đậy rồi, hắn ẩn mình mé sau cái bồn hoa xin măng ở lan can không nhúc nhích, bảo vệ đứng ngó nghiêng, lấy đèn pin ra chiếu không thấy gì, sau đó quay lại đạp con chó mấy cước, rồi quay trở về uống trà.
Đinh Nhị Cẩu giờ thì chậm rãi đẩy cái cửa sổ ra, sau đó dùng cái áo vừa tất cả đều lau một lần nơi bàn tay mình tiếp xúc, để phòng ngừa lưu lại đấu vân tay, khi nhảy vào bên trong cửa sổ thì thấy mọi đồ vật trong phòng đều là chỉnh tề ngăn nắp, không biết là người của kỷ ủy có tới đây kiểm tra hay chưa?

Hắn không có thời gian để quan sát những đồ vật khác, bởi vì những đồ vật khác đối với hắn cũng không có lực hấp dẫn, xác thực mà nói, hắn đối với Chu Hồng Quân bất kỳ vật gì cũng đều không có hứng thú, hắn chỉ muốn thỏa mãn thoáng lòng hiếu kỳ của mình, nhìn xem có phải mình suy đoán đúng hay không, Chu Hồng Quân có phải là có đồ vật gì đó bí ẩn giấu ở trong phòng làm việc này, vấn đề chỉ có tấm bảng là có chữ "Học cao vi sư .” không hơn.