Đinh Nhị Cẩu bản thân cũng không muốn nổi danh, đặc biệt là khi đến TP Hồ Châu này, hắn muốn ân mình làm người giống như là đi tán gái vậy, hắn không muốn bị người khác chú ý đến, nhưng lúc này đây, không muốn bị người chú ý cũng không thể được nữa rồi, truyền thông có thể là nghe theo lời của chánh đăng tin, cũng có thể không phải, nhưng đừng quên, bây giờ là thời đại tự truyền thông, cái gì mà gọi là tự truyền thông ? Đó là mỗi người đều là có khả năng tham dự về chuyện truyền thông, nói một cách khác, mỗi người đều tự do phát biểu cái nhìn của mình trên mạng internet, nhưng điều kiện tiên quyết là chuyện phải là chân thật .
Đinh Nhị Cẩu rất vinh hạnh bị người vây xem tại hiện trường dùng di động chụp hình đưa lên trên mạng, vì thế truyền thông của chánh phủ cũng không khả năng tránh né không biết gì, vì vậy tin tức về Đinh Nhị Cẩu được sớm đưa lên phần tin tức của đài truyền hình thành phố, hơn nữa là còn thông báo được trực tiếp tại hiện trường. Tào Băng tối hôm qua ngủ trễ, cho nên đã hơn chín giờ mới ăn cơm sáng, hôm nay là ngày đoàn tham quan được hoạt động tự do, cho nên nàng cũng không có đi ra ngoài, nhưng trong lúc đang ăn sáng, trong lúc lơ đãng ngẩng đầu nhìn liếc ti vi trong nhà ăn đang thông báo tin tức, nàng liền trông thấy Đinh Nhị Cẩu đang ngồi ở trên nóc nhà, mặc dù ở trong tivi có thể trông thấy Đinh Nhị Cẩu đang nói chuyện, nhưng nghe không được Đinh Nhị Cẩu đang nói cái gì, mà trong màn hình còn thấy hắn đang bị trói đích .
- Cậu làm sao vậy?
Cùng nàng ngồi ăn cơm chúng là một bạn đồng học, chứng kiến thấy Tào Băng trợn to đôi mắt nhìn xem trên màn hình TV, ngay cả chiếc đũa rơi trên mặt đất nàng cũng không hề có cảm giác hay biết …
- Tớ… đi ra ngoài một chút, xe taxi . . ."
Tào Băng buông chén cơm xuống, lập tức chạy bên ngoài vừa chạy vừa hô xe taxi, bạn học của nàng nhìn thấy sợ ngây người, vừa liếc nhìn màn hình TV, trên TV người nam này giống như đã từng quen biết. « Sẽ không đâu…sẽ không đâu, hắn sẽ không chết …hắn không thể nào chết được… »
Tào Băng ngồi ở trong xe taxi, một bên la hét, một bên thúc giục lái xe taxi chạy nhanh lên.
- Mỹ nữ, phía trước đường bị kẹt xe rồi, không cho đi qua, cô xuống xe đi bộ chút đi.
Khi xe sắp chạy đến hiện trường khu vực Cổ La thi xe không thể chen vào được, cảnh sát tạm thời không cho xe lưu thông qua lại đoạn đường này.
- Được rồi, tôi gửi tiền.
Tào Băng đem tiền đưa cho lái xe liền đẩy cửa xe, giống như là điên khùng chạy băng băng về phía hiện trường đang xảy ra chuyện .
Lúc Tào Băng chạy đến hiện trường, từ ở phía xa đã không nhìn thấy Đinh Nhị Cẩu ở đâu, nhưng cảnh sát vẫn còn phong tỏa hiện trường, Tào Băng sợ hải muốn khóc lên, nhưng hết cách rồi, cảnh sát lúc này, bất cứ ai cũng không cho vào bên trong . Lúc này Đinh Nhị Cẩu dẫn đầu đi ra cửa nhà họ Đinh, sau lưng hắn hai anh em họ Đinh theo sát ở phía sau cũng ra khỏi cửa, nhưng anh em bọn họ vừa ra khỏi cửa, liền bị cảnh sát còng tay lại giải đi ngay rồi, Đinh Nhị Cẩu cả người đầy xăng, bác sĩ cùng y tá cùng nhau xông tới .
- Không sao… tôi không sao .. không có việc gì.
Đinh Nhị Cẩu nói ra, đúng lúc này hắn nhìn thấy Đường Kiến Chính cùng mấy người đang đi tới, đúng vậy đó là chù tịch thành ủy Thạch Ai Quốc.
Thạch Ai Quốc đến gần đã đưa tay ra, Đinh Nhị Cẩu cũng không thể giả ngu , nên cũng bước nhanh đi lên, duỗi tay nắm bắt, trên tay hắn cũng toàn là xăng, dù hắn e ngại không có ý muốn cùng Thạch Ai Quốc nắm tay, nhưng Thạch Ai Quốc ngược lại là không có thái độ là lo sợ toàn thân hắn đang đầy mùi xăng, thoáng cái cầm chặt bàn tay của hắn, hơn nữa mà còn là cầm cả hai cánh tay, cử chỉ này của ông ta làm cho rất nhiều người tại hiện trường giật mình, cho dù là làm dáng cho có, cũng không cần bỏ công như vậy đi, ở xa cũng có thể ngửi thấy được mùi xăng trên người của Đinh Nhị Cẩu, khiến cho người buồn nôn, nhưng chủ tịch thành phố đã đều không có ngại gì, thì những người khác nào dám nói ra cái gì chứ? - Đồng chí Tiểu Đinh, đầu tiên tôi rất khen ngợi cậu…cậu đã hóa giải rất tốt sự việc nguy hiểm như thế này, đồng thời cứu được cả đồng sự của cậu, nhưng tôi cũng phê bình cậu...cậu liều mạng như vậy rất là nguy hiểm, vạn nhất bọn họ không đồng ý, thì cậu có thể nguy hiểm đến tánh mạng, về sau làm việc phải động não, biết không?
Thạch Ai Quốc mang tiếng nói là đang phê bình, nhưng bất cứ kẻ nào nghe qua, thì đềuthấy rỏ có sự quan tâm đến hắn, người đứng ở chỗ này không khỏi ganh tỵ, thằng này đúng là có vận khí cứt chó, rõ ràng là tình cờ lại lọt vào ánh mắt của Thạch Ai Quốc.
Nhưng mà nói một cách khác, lúc ấy ai có lá gan đi lên thay cho Trình Thiến Thiến, những người này sao không để tay lên đầu tự hỏi, thời khắc mấu chốt như vậy mình có dám làm như vậy sao? Chỉ sợ là không thể, cho nên có đôi khi, vận khí may mắn là dám lấy mạng liều để làm, điều này có lúc cũng đúng, không thể nghi ngờ . Đi theo sau lưng chủ tịch ủy ban thành phố Thạch Ai Quốc là thư ký Đào Thành Quân, nhìn người của Đinh Nhị Cẩu đầy vết bẩn, ông ta lại suy nghĩ về lời của Thạch Ai Quốc mới nói vừa rồi, không khỏi lâm vào trầm tư .
- Thưa chủ tịch, là cháu sai rồi, lúc đó cũng không có thời gian suy nghĩ nhiều như vậy, cháu chỉ muốn cứu lấy Trình Thiến Thiến là đồng sự của cháu, lúc đi thì cháu mang cô ấy đi theo, cho nên nhất quyết phải mang cô ấy toàn vẹn không hao tổn đem nàng mang về, trong nhà cô ấy còn có người thân đang đợi cô về nhà đâu, cho nên ..kính xin chủ tịch phê bình.
- Ừ, có tình có nghĩa, nhưng là phải để ý đến phương thức làm việc, tốt rồi, đi theo bác sĩ đến bệnh viện xử lý xăng bám trên người đi, nghỉ ngơi thật khỏe nhé.
Thạch Ai Quốc rất quan tâm nói.
- Vâng xin cám ơn ngài. Đinh Nhị Cẩu hướng về Thạch Ai Quốc cúi đầu, sau đó cùng bác sĩ lên xe cứu thương, hiện trường cảm xúc dần dần lạnh xuống, tảng đá đẻ nặng trong lòng Thạch Ai Quốc xem như là đã rơi xuống, nhưng nhìn về phía một sô nhà còn dang dở chưa giải tỏa, trong lòng của ông cũng rất xao động, nhưng chuyện hôm nay xảy ra đã gõ cho ông một lời cảnh báo, đó là chuyện này thật sự không thể nóng vội, ông biết rõ, sở dĩ xuất hiện chuyện này hôm nay như vậy, ở mức độ rất lớn do từ ủy ban thành phố mà ra, là do bởi vì chính mình mấy ngày hôm trước đem Đường Kiến Chính mắng cho một trận, Đường Kiến Chính cũng là sốt ruột, cho nên mới có chuyện gấp rút cưỡng chế phá hủy nhà như thế này. .
- Đường Kiến Chính, hãy tạm thời hoãn lại chuyện cưỡng chế giải tỏa, cứ theo cái đà này, sớm muộn gì cũng sẽ gặp chuyện không may, hôm nay đây coi như là còn may mắn, nếu thật sự xảy ra chuyện, tôi và lão cánh mũ cánh chuồn này xem như là sẽ bị cất đi, hãy cảm tạ cái tên Đinh Trường Sinh kia đi, chính các người hãy suy nghĩ một chút, nếu như không phải tiểu tử này liều mạng chọc vào một gạch tử, kết quả cuối cùng sẽ là cái gì? Đàm Quốc Khánh, ông đến đây một chút. Thạch Ai Quốc đem phương án giải quyết con tin vừa rồi hỏi Đàm Quốc Khánh. .
- Vừa rồi phương án cứu con tin không thành vấn đề, lúc ấy cứ xem hai người kia là những kẻ hiềm nghi phạm tội, thì có thể dùng lực lượng bắn tỉa bắn gục bọn họ tại hiện trường là xong.
Đàm Quốc Khánh đem dự định của mình nói ra, ông ta là người của Tưởng Văn Sơn, cho nên cũng không sợ đối với Thạch Ai Quốc nói dối, cho nên có cái gì thì nói cái đó.
Thạch Ai Quốc cũng biết là kết quả sẽ như vậy, cho nên khi ông nghe xong Dàm Quốc Khánh thuyết pháp, cũng không có chút nào giật mình, ông chỉ quay người nhìn qua Đường Kiến Chính cùng thư ký:
- Các ngươi cứ nghĩ xem, nếu vì chuyện cưỡng chế giải tỏa mà bắn chết người , thì cái ảnh hưởng này nghiêm trọng đến mức nào hả?