Thế nhưng kíƈɦ ŧìиɦ thuộc về kíƈɦ ŧìиɦ, Đinh Nhị Cẩu biết rõ đây là mình đang ở chỗ nào, huống chi còn có phóng viên liền ở bên ngoài đang chờ, vì vậy mọi sự cẩn thận thì vẫn tốt hơn, ngay cả Tào Băng, cũng không có thể ở chỗ này lâu, bằng không mà nói, trong miệng phóng viên không biết sẽ còn nhào nắn nguyên liệu rồi toát ra cái gì nghe rợn cả người, đến lúc đó Đinh Nhị Cẩu thật sự là hết đường chối cãi rồi.
- Em ở Hồ Châu còn bao nhiêu ngày nữa?
- Ngày mai em sẽ phải trở về, hay là em xin ở lại thêm mấy ngày ở đây để chăm sóc cho anh nhé.
Tào Băng gương mặt kỳ vọng nói.
- Không cần đâu, mấy ngày tới anh cũng không có đi làm, trải qua chuyện này, anh sẽ xin nghỉ ngơi mấy ngày, đến lúc đó anh sẽ đi đến thành phố Bạch Sơn tìm em, nếu em ở lại đây lâu, phóng viên ngoài cửa sẽ thêu dệt nói bậy nói bạ đấy. - Được rồi, nhưng anh phải đáp ứng em, nhất định khi đến thành phố Bạch Sơn thì phải đi tìm em.
Tào Băng cũng biết Đinh Nhị Cẩu nói có lý, cho nên cũng không có dây dưa nữa, bất tri bất giác, nàng đã đem vận mệnh của mình cùng với Đinh Nhị Cẩu cột lại liên hệ với nhau, nàng thật sự không biết lần sau nếu cùng với Lăng Sam trò chuyện thì mình sẽ có cảm giác gì nữa, nàng vẫn luôn tự cho rằng mình là kẻ trộm người yêu của Lăng Sam, tuy nhiên nàng cũng biết, con người của Đinh Nhị Cẩu cũng không phải thuộc về một mình Lăng Sam, nhưng trong nội tâm ma chướng rất khó trừ, chỉ có thể là chờ thời gian trôi qua rồi chậm rãi hóa giải.
Dưới sự khuyên bảo của Đinh Nhị Cẩu, Tào Băng không có ở lại trong phòng lâu hơn nữa, y tá trưởng Chu Hồng Diễm vẫn ngồi ở bên ngoài hành lang, vừa nhìn thấy Tào Băng đi ra, nàng tranh thủ thời gian lại tiến vào trong phòng bệnh - Tiểu anh hùng, giữa trưa có người mới đút cơm cho ăn sao?
Chu Hồng Diễm trêu đùa .
- Cái gì mà là tiểu anh hùng, y tá trưởng, bộ cái đó của em nhỏ sao mà kêu là “ tiểu anh hùng “ vậy?
Đinh Nhị Cẩu cũng nhận thấy, vị y tá trưởng này cũng không phải là một người nghiêm nghị lắm, cho nên cũng mở miệng ra vui đùa.
- Ừ.. coi như chị nói sai rồi, em không nhỏ, mà là rất lớn …được chưa? Bây giờ là gần giữa trưa rồi, muốn ăn cái gì cứ nói, dù sao lãnh đạo trong thành phố có người nói, nhờ bệnh viện chăm sóc tốt cho em, lỡ có xảy ra điều gì, thì chị không thể đảm đương nổi.
Chu Hồng Diễm cười cười, vừa nói chuyện vừa giúp lấy Đinh Nhị Cẩu chỉnh sửa lại 4 góc ga giường có chút xốc xếch, cô gái kia ở chỗ này thời gian dài như vậy, thật sự là không biết hai người ở chỗ này đã làm trò gì, khiến cho trên giường lại loạn như vậy, Một cái mùi vị là lạ bốc lên thoang thoảng, than là người đàn bà thành thục, nàng ngay lập tức nhận ra cái mùi gì, cho nên đỏ mặt, ngầm hiểu…
Đột nhiên Đinh Nhị Cẩu thấy vị y tá trưởng đang khom người chỉnh sửa tâm ga giường, thấy thấp thoáng bên dưới cổ áo nàng hai bầu vú tuyết trắng rất là no đủ, còn có cái rãnh sâu mê người kia, ánh mắt không khỏi ngơ ngác nhìn, lúc này cánh tay của nàng nhẹ nhàng làm động tác giơ lên, hai bầu vú co dãn tựa như là đang không có cái nịt ngực trói buộc, lắc lư lay động càng thêm kịch liệt, cái mông bự hồn viên thật cao vễnh lên, mái tóc dài rủ hờ tại trên tấm lưng, bên dưới hạ thân cái váy vừa vặn che lại hai bắp đùi tròn trịa đầy đặn, hợp với màu đen đôi giày sandan, càng thêm gợi cảm mê người, chọc người hà tư, nhìn xem Đinh Nhị Cẩu trong lòng càng thêm đại động, hắn không dám liếc nhìn trôm nữa đánh phải đánh trống lảng: - Là chuyện ăn uống ấy ư? Tôi đây có thể yêu cầu sao?
- Phải..chỉ cần điều kiện của em có thể đáp ứng, nhất định sẽ thỏa mãn theo nhu cầu của cậu.
- À..um…em có một tật xấu, đó chính khi nhìn không thấy được khuôn mặt, em liền đối với người đó có cảm giác là không tín nhiệm, chị luôn miệng nói chiếu cố kỹ lưỡng em, nhưng là ngay cả dung mạo của chị ra sao cũng không biết, thế thì làm sao em tín nhiệm chị được?
- Tật xấu cũng không ít, xem đi, có nhớ, mặt chưa? Có chuyện gì thì tìm chị, nhớ cho kỹ, bây giờ nói đi…em muốn ăn cái gì, chị nhờ người đi mua cho em.
Chu Hồng Diễm đem khẩu trang kéo xuống …
Lần đầu tiên nhìn thấy vị y tá trưởng này, hắn như là há hốc mồm, tại sao là mê người như vậy… đúng thế… rất là mê người, mặt trái xoan, gương mặt tinh xảo vừa tầm, trên khuôn mặt hoàn mỹ không son phấn, nhưng làn da non mềm nõn nà hạ tựa hồ có một tầng trong suốt lưu động, đôi môi đỏ mộng tự nhiên, đôi lông mày dài nhỏ dài đậm đen, tạo nên cặp mắt ngọc như hồ sâu thăm thẳm, cái mũi rất thẳng, phối hợp dưới mũi cái là cái miệng nhỏ nhắn… Chu Hồng Diễm mặc là một bộ đồng phục váy áo màu hồng y tá trưởng, hai vú cao ngất, đem cái áo đồng phục phía trước đẩy lên căng đầy, mặt ngoài như ma mị phập phồng đường cong, theo thân thể đong đưa thỉnh thoảng lại nổi lên mãnh liệt làn sóng ba đào, trên khuôn mặt kiều mỵ, khóe mắt nếp nhăn mơ hồ có thể nhìn thấy được, nhưng không ảnh hưởng chút nào sự diễm lệ của nàng, ngọc thể ngang dọc đều tản ra một loại khí chất thành thục mỹ phụ cao nhã của người đàn bà y tá trưởng bệnh viện này.
- Thôi…em không ăn … cái gì cũng không ăn.
Đinh Nhị Cẩu lẩm bẩm nói.
- Vì cái gì? Không ăn được sao?
- Hì…bởi vì đã nhìn thấy khuôn mặt y tá trưởng thì cảm thấy đã no bụng đầy đủ, tú sắc khả xan quá tuyệt vời luôn a.
Đinh Nhị Cẩu cười hì hì nói .
- Ai ..không nghĩ tới thoạt nhìn qua thì thấy em là một người rất cứng rắn, nhưng cũng biết nói ngọt dịu dàng như thế, được rồi… bây giờ em nói không ăn cái gì phải không? Thì chị tôn trong quyết định của em vậy... Nói xong, Chu Hồng Diễm quay người đem khẩu trang lại kéo lên mặt, thướt tha đi ra cửa, nhìn xem nàng giãy dụa bờ mông bên dưới cái váy đồng phục y tá, cái qυầи ɭóŧ ôm sát mông đít của nàng hằn lên đường viền, Đinh Nhị Cẩu vừa mới bị Tào Băng dẫn tới dục hỏa, lại bắt đầu hồi phục căng đau thêm rồi.
Chu Hồng Diễm tuy đi rồi, nhưng lúc xoay người, nàng nở nụ cười, tên tiểu tử này, miệng rất ngọt, bạn thân của mình không có nói sai, thằng gia hỏa này đúng là vừa chính vừa tà, thật sự là không biết vì cái mà bạn thân của mình lại coi trọng hắn như vậy .
- Này, là tui đây,
Chu Hồng Diễm đóng lại cửa phòng bệnh, vừa quay đầu nhìn quanh thấy không có ai, lúc này mới cầm điện thoại di động lên gọi, bởi vì nàng biết đầu bên kia điện thoại có người vẫn đang chờ tin tức. - Thế nào rồi, hắn không có sao chứ?
Trịnh Hiểu Ngãi khẩn trương hỏi .
- Bà khẩn trương cái gì vậy…mà này, bà sẽ không cùng hắn có cùng một chân chứ ?
Chu Hồng Diễm nói đùa .
- Bà nằm mơ đi, nếu tui có cùng hắn một chân, chắc chắn sẽ không quên bà, sẽ cho bà tham dự vào chung cho vui, nói mau… cuối cùng tình huống như thế nào rồi?
- Cũng may, không có việc gì, chỉ là cái miệng hắn không thành thật một chút nào, mới vừa rồi còn bóρ ѵú của tui đấy.
Chu Hồng Diễm cố ý nói ngoa .
- Thật sự à? Không phải là bà câu dẫn hắn chứ?
Trịnh Hiểu Ngãi không chút lưu tình hỏi.
- Bà đi chết đi… nói cái gì đó, à… đúng rồi, bà làm sao mà quen biết hắn vậy? Tiểu Ngải, đừng nói là tui không có nhắc nhở bà nhé, bà làm như vậy rất là nguy hiểm, nếu để cho lão gia hỏa kia biết, bà cũng biết hậu quả sẽ ra làm sao mà.. Chu Hồng Diễm thu lại nụ cười , vẻ mặt nghiêm nghị nói ra .