Những lời này của nàng tương đương vô hạn động lực Đinh Nhị Cẩu, vốn Đinh Nhị Cẩu nghe Phó Phẩm Ngàn rêи ɾỉ đã hơi to, nên cũng không có dám phát xuất toàn lực, trong lời nói Phó Phẩm Ngàn giờ thì không thể nghi ngờ là cho hắn một tín hiệu thông hành..
Đinh Nhị Cẩu động tác tần suất không ngừng tăng nhanh hơn, chính nàng cũng là không hiểu, hang động huyệŧ của mình lại sâu thẳm như vậy, không những có thể cất chứa được thể tích to lớn của nó mà còn có thể dung nạp hết cả chiều dài của cây ƈôи ŧɦịŧ, nàng đột nhiên cảm thấy từ sâu trong huyệŧ của mình nơi đáy huyệŧ sâu thẳm có phản ứng lớn hơn, đầu khấc ƈôи ŧɦịŧ Đinh Nhị Cẩu Nhất trực tiếp liến tục va chạm đánh trúng vào cổ miệng đáy huyệŧ của nàng, đáy huyệŧ giống như bị kinh hoảng mãnh liệt co rút lại, lực lượng co rút làm cho nàng chợt cảm thấy trước mắt một trận mê muội, sau đó theo từ trong cổ miệng đáy huyệŧ phóng xuất ra điện lưu cường đại, toàn thân nàng đều run rẩy, tiếp theo toàn bộ hang động huyệŧ cũng thật chặc rúc vào một chỗ, sau lại nháy mắt mở ra để cho nàng không cách nào hình dung cảm thụ, giống như là thân thể cuộn mình thật lâu, đột nhiên được thả tự do thống khoái vậy, đáy huyệŧ tại rụt về lại, toàn bộ huyệŧ của nàng cũng bắt đầu trở nên khẩn trương, rõ ràng ngay cả cửa miệng huyệŧ cũng trở nên hẹp hòi. Côи ŧɦịŧ của Đinh Nhị Cẩu vẫn sâu đậm cắm ở bên trong huyệŧ Phó Phẩm Ngàn vẫn không ngừng chuyển động cường lực đánh vào, Phó Phẩm Ngàn cảm thấy từ cổ miệng đáy huyệŧ ngay tức khắc đã phun trào âm tinh, tựa hồ có một sức hút vô hình mở ra miệng cống hồng thủy, theo ở trong thân thể nàng nghịch hướng lao ra…
- Á…a….
Phó Phẩm Ngàn phát ra tiếng sắc nhọn chói tai,
- Xong ngay đây. . .
Giọng nói của Đinh Nhị Cẩu cũng có chút run rẩy, đồng thời tốc độ đẩy đưa ƈôи ŧɦịŧ của hắn đã đạt đến trình độ hết mức
- Đừng xuất …vào bên trong….a…a….
Phó Phẩm Ngàn lúc này đột nhiên ý thức được chuyện này, vì bất ngờ Đinh Nhị Cẩu đến gặp nàng bất chợt, cho nên nàng cũng không có chuẩn bị trước, hắn cũng không có mang BCS, vì thế nàng tận lực cố gắng nhắc nhở hắn, nhưng hắn vẫn không có một chút nào thả chậm động tác, Phó Phẩm Ngàn vẫn chưa nói hết câu, nàng cũng không có thể chịu được sự kíƈɦ ŧɦíƈɦ mãnh liệt này đánh sâu vào mà bỏ dở câu nói, ngay sau đó đó là thêm một tiếng thét chói tai. -Aí…..
Đinh Nhị Cẩu vào lúc này cũng phát ra một tiếng thanh âm trầm thấp, sau đó nhanh chóngrút ra ƈôи ŧɦịŧ ra bên ngoài cơ thể nàng, chính hắn lấy tay mình khuấy động thêm vài cái sau, một làn màu trắng đục tϊиɦ ɖϊƈh͙ phún ra ngập tràn trên khe đít của nàng…
Tuy rằng ƈôи ŧɦịŧ đã lấy ra, nhưng bên trong huyệŧ của Phó Phẩm Ngàn vẫn còn tiếp tục co quắp vài cái, tiếp theo lại một đợt âm tinh từ theo hang động huyệŧ của nàng trào đầy bọt trắng ở ngay cửa miệng huyệŧ nàng, sau đó Phó Phẩm Ngàn lại làm ra một cái cử động kinh người, nàng lấy tay nắm lấy ƈôи ŧɦịŧ của Đinh Nhị Cẩu còn dính đầy dịch nhờn, đột nhiên cúi đầu hé môi nhẹ nhàng ngậm bú ɭϊếʍ sạch sẽ, sau đó lấy ra mắc cỡ đỏ mặt hạ giọng nói:
- Để cho chị đứng lên, mặc lại quần áo. Phó Phẩm Ngàn ôn nhu vuốt ve mái tóc của hắn, nàng thấy người nam nhân này so với trước kia càng thêm rắn chắc, cái loại bên dưới hạ thân của mình được nhét vào phong phú chật chội, vì cái loại phong phú này căng căng này, nàng có đợi hắn đến bao lâu cũng đều đáng giá .
…………………………………………………………………………………………….
Lúc Đinh Nhị Cẩu rời đi , trong căn phòng làm việc đã được nàng quét dọn sạch sẽ, vì để tiêu trừ sạch cái mùi dâʍ ɖịƈɦ trong không khí, nàng còn phải phun xịt nước hoa …
- Bây giờ đi đâu đây?
Đỗ Sơn Khôi hỏi.
-Đi đến trường cao đẳng y dược đi, em đi tìm người.
Tào Băng không ngờ Đinh Nhị Cẩu thật sự sẽ tìm đến mình, cao hứng quá nên nàng cũng không biết nên nói cái gì cho phải, trong lòng của nàng, vẫn mang mặc cảm tự ti, nhưng duy chỉ nhất ở trước mặt của Đinh Nhị Cẩu mà thôi, bởi vì Đinh Nhị Cẩu biết rõ quá khứ của nàng. - Anh đi đâu mà ghé đến đây vậy?
Nhìn thấy Đinh Nhị Cẩu còn mang theo một người lái xe, nàng hơi thất vọng , cái này thì đồng nghĩa là Đinh Nhị Cẩu không có thời gian riêng tư với nàng rồi.
- À.. mấy ngày hôm trước anh nghỉ phép trở về quê, vốn là còn mấy ngày nghỉ, nhưng vì cơ quan có việc nên gọi anh phải nhanh về gấp, vì thế anh phải chạy trở về, hôm nay tới đây, một là thăm em, ngoài ra còn có một chuyện muốn nhờ em.
- Có việc gì anh cứ nói đi, chuyện gì?
Tào Băng nghe Đinh Nhị Cẩu có chuyện muốn nàng hỗ trợ, trong nội tâm thật rất là vui, nàng luôn muốn có cơ hội nào đó để làm chút chuyện gì cho hắn .
- Anh có một lãnh đạo cũ, con gái của lãnh đạo bây giờ đang ở trường cấp 3 Bạch Sơn, trong nhà nàng hiện tại không được yên ấm, cho nên cũng không có thời gian quản giáo cô gái nhỏ này, anh đã nhờ giáo chủ nhiệm của nàng chú ý quan tâm kỹ càng nàng giùm, nhưng còn sinh hoạt của nàng thì anh muốn nhờ em giúp đỡ chút, mỗi tuần mang đến một chút đồ ăn, nhìn xem nàng có cần mua gì, em giúp đỡ nàng thay anh, đây là 5000 khối tiền, khi nào thiếu cứ gọi cho anh biết. Nói xong, hắn đem một vạn nguyên tiền đưa cho Tào Băng .
- Nhưng mà .. số tiền này lại đến 1 vạn…
Tào Băng cầm lấy tiền mà trong tay có chút phát run, nàng từ trước tới nay chưa từng gặp qua nhiều tiền như vậy .
- Ừ…đây là 1 vạn, còn dư lại là để em dùng, cứ học tập cho tốt, đừng có đi ra ngoài làm việc kiếm tiền thêm, xã hội bây giờ quá phức tạp, anh lo lắng khi em đi ra ngoài làm thêm, hiện tại cứ ở nhà học tập là được rồi, phần còn lại để cho anh lo cho.
- Anh… không được đâu…làm sao anh lại cầm tiền của anh, anh cũng là vừa vặn mới chuyển công tác . .
- Được rồi.. cứ quyết định như vậy đi, nếu em còn tin anh, thì tiền nhất định phải cầm lấy..
Đinh Nhị Cẩu cầm tiền dúi vào tay của Tào Băng, lúc mới bắt đầu hắn còn cảm thấy bàn tay Tào Băng tay còn có chút lạnh, nhưng sau vài giây đồng hồ qua đi, , một loại cảm giác ấm áp truyền đến, khuôn mặt Tào Băng đỏ bừng …. …………………………………………………………………………………………….
Đàm Quốc Khánh hành động tốc độ rất nhanh, nhưng vẫn là đã chậm một bước, khi Đàm Quốc Khánh tìm được Hách Giai, thì căn bản hắn cũng không cách nào nắm được, chuyện này như vậy xảy ra rất là kỳ quái, Đàm Quốc Khánh tại sở công an TP Hồ Châu cũng là đại danh đỉnh đỉnh sát thần, kẻ nào mà dám to gan chống lưng cho nàng mà không để cho Đàm Quốc Khánh mặt mũi , ai lại dám bảo kê người mà Đàm Quốc Khánh muốn nắm giữ?
- Anh Hổ, tôi khuyên anh đem Hách Giai giao ra cho tôi, để tôi cũng dễ nói chuyện với Tưởng Hải Dương, chắc anh cũng biết, Tưởng Hải Dương tính tình không phải là quá tốt, vạn nhất đến lúc nổi nóng lên, anh cảm thấy có thể đỡ nổi sao?
Đàm Quốc Khánh uy hϊếp nói . Một thân ăn mặc bộ đồ lịch sự, áo khoác ngoài màu đen, một người đàn ông ngoài 40 tuổi, ngồi ở trên cái ghế bành rộng lớn, vẫn ung dung biểu diễn nghệ thuật uống trà, xem ra hoàn toàn không để Đàm Quốc Khánh vào mắt, ông ta cũng chẳng buồn trả lời Đàm Quốc Khánh
- Anh hổ, xem như là tôi xin anh có được hay không? Việc này nếu tôi không có Hách Giai trong tay, thì tôi thật sự không có cách nào báo cáo kết quả công tác , anh giơ cao đánh khẽ một lần giúp tôi nhé.
Đàm Quốc Khánh thật sự là bó tay , tại Hồ Châu không có ai mà lại có thể lại để cho hắn đi cầu người khác như vậy đấy, đương nhiên ngoại trừ bí thư thành ủy Tưởng Văn Sơn cùng con trai của ông ta Tưởng Hải Dương .
- Đàm Quốc Khánh, không phải tôi không nể mặt anh, Hách Giai là em kết nghĩa của tôi, lời cầu xin này của anh, khó lòng mà tôi chấp nhận, còn phải ăn nói báo cáo kết quả làm sao đó là chuyện của anh, không có gì quan hệ gì đến với tôi, hơn nữa sẵn dịp ở đây tôi nói luôn, nếu Hách Giai có xảy ra một chút vấn đề gì, tôi sẽ đem đầu của anh cắt đi, ném cho chó ăn đấy. Đàm Quốc Khánh sắc mặt tái xanh, hắn thật sự là tức giận, cho tới bây giờ chưa có người nào dám nói chuyện cùng hắn như vậy, nhưng gã đàn ông đối diện này lại dám, mà nói một cách bình thản giống như là đang nói đùa vậy, khiến cho hắn không thể không suy nghĩ, đối phương nói lời nói này chính là sẽ làm thật đấy.
- Triệu Khánh Hổ, tôi là phó sở trưởng công an TP Hồ Châu, anh dám ăn nói với tôi như vậy, anh có biết là đắc tội với Tưởng Hải Dương, chẳng khác nào là đắc tội với người đứng đầu của TP Hồ Châu, anh nếu còn muốn sau này ở TP Hồ Châu lăn lộn, tốt nhất là đem Hách Giai giao ra đây, nói cách khác, nếu bị ghép tội chứa chấp kẻ hiềm nghi, chống đối đả kích chính quyền, anh sẽ bị đứng mũi chịu sào đấy , đất nước này không có xã hội đen, đừng tưởng rằng đeo lên cái kính râm, mặc vào bộ quần áo màu đen là đã được xem như là xã hội đen đấy nhé. Hừ, tôi nói rõ mất lòng trước được lòng sau, tôi cho anh trong không quá 3 ngày, tôi phải có Hách Giai, bằng không mà nói, tôi chờ xem anh sẽ sống như thế nào. - Haha…Đàm Quốc Khánh, không nhìn ra, anh vẫn còn có chút can đảm đấy, dám đụng đến bang phái rồi, đất nước này không có xã hội đen, nhưng lại có Thanh Long Bang tồn tại, điều này anh không có chút nào hiểu đâu, còn bây giờ anh hãy xem một chút xe của anh đang đậu bên ngoài kìa..
Triệu Khánh Hổ một ngón tay kéo cái rèm cửa sổ ra, bên ngoài cái sân rộng là chiếc xe hơi của Đàm Quốc Khánh đang đậu, ngay lúc Đàm Quốc Khánh xoay mặt hướng ra ngoài cửa sổ nhìn, thì lập tức xảy ra một tiếng nổ lớn, toàn bộ chiếc xe hơi của hắn đã bị nổ tung, thậm chí còn có mảnh vỡ đánh trúng vào tấm kính cửa sổ của gian phòng bọn họ, nhưng chỉ là cửa sổ không có bị vỡ ra.
Đàm Quốc Khánh bị dọa đến trợn mắt há hốc mồm, trong lúc nhất thời cả người căng cứng, hắn là cảnh sát, mà còn là cảnh sát đứng đầu, nhưng chính là bởi vì như vậy, cho nên hắn mới càng thêm sợ chết, đúng ra bất luận kẻ nào cũng đều sợ chết, giờ khắc này Đàm Quốc Khánh thật sự là kinh sợ.