Hiện trường hỗn loạn, chiếc xe gây tai nạn chạy mất hút trốn mất, nhìn chú rể miệng trào đầy máu, không thấy bất kỳ sự sống nào cả, cô dâu hoàn hồn chạy tới ôm lấy chú rễ than khóc.
- Đào Chính, anh tỉnh lại đi …anh không sao chứ… là em đã hại anh rồi.
Tiếng khóc cô dâu nức nở ngạn ngào, đến lúc này mới có người nhớ tới chuyện gọi xe cấp cứu.. .
Đinh Nhị Cẩu nhìn quanh, thì nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của Từ Kiều Kiều ở gần đó, hắn đi tới hỏi:
- Cô có sao không?.
Đinh Nhị Cẩu đỡ một cánh tay Từ Kiều Kiều, sợ nàng té ngửa mặt trên đất .
- Không có việc gì … tôi không sao, còn anh.. có bị gì không ?
Từ Kiều Kiều lúc này hoàn hồn mới phản ứng được, hỏi Đinh Nhị Cẩu.
- Cũng không sao, may mà giữ lại được mạng, đây là lần đầu tiên tôi tham dự một hôn lễ kinh hoàng như vậy, chú rể xem ra là đã xong đời, đây là cừu oán đến dạng gì mà ác như vậy, chờ lúc hôn lễ của người ta thì lái xe đâm chết, tôi xem ra chú rể này đắc tội với người nào rồi.. - Cái gì? Đào Chính chết rồi à? Đang ở đâu vậy..
Từ Kiều Kiều nghe xong chú rể chết rồi, chạy mau đi qua nhìn, đến giờ thì Đinh Nhị Cẩu mới biết được chú rể tên là Đào Chính.
Nhìn xem trên mặt đất đồ đạc bừa bộn, xảy ra chuyện như vậy, chiếc xe của mình sợ là tạm thời hết chạy được rồi, chiếc Santana đã đụng văng mất một cánh cửa sau, thật sự là con mẹ nó xui xẻo a.
Không tới 10 phút, cảnh sát cùng xe cứu thương chạy tới, Đinh Nhị Cẩu giúp đỡ đem mấy người bị thương đưa lên xe cứu thương, sau đó hắn lại bị cảnh sát gọi lại, với tư cách người trực tiếp chứng kiến ngoài hiện trường, lại cứu được hai người, vì thế cảnh sát làm biên bản ghi chép là hắn trốn không thoát rồi.
Cha mẹ của Đào Chính vừa mới định xuống lầu, đám cưới của con trai có vài điều bất thường, nên hai người không có cùng nhau đi ra chung một lượt, nhưng từ trên lầu nhìn xuống thì thấy toàn bộ trải sự việc trãi qua, cha của Đào Chính tuổi không nhỏ, cho nên khi thấy con trai mình bị một chiếc xe hơi tông trúng, ông đã không cất bước chân nổi, mẹ của Đào Chính muốn đi xuống lầu nhìn xem tình hình ra sao, nhưng chồng của mình lúc này này lại không có người chiếu cố, vì vậy bà phải đợi cho cha của Đào Chính bình tỉnh lại một chút , thì mới nhờ người cùng dìu ông đi xuống lầu, khi nhìn thấy thảm trạng của con trai, bà không kịp khóc thành tiếng, liền ngã ra hôn mê bất tỉnh. Đinh Nhị Cẩu cùng phù dâu Từ Kiều Kiều phải đi đến sở công an, cô vẫn còn mặc bộ đồ phù dâu, chưa có kịp thay đổi.
…………………………………………………………………………………………..
- Tìm một chỗ nào ăn một chút gì đi, cô mặc lấy bộ đồ phù dâu này giờ thì cũng không giống ai, để tôi dẫn cô đi đến cửa hàng mua lấy bộ đồ thích hợp..
- Quá thảm rồi, vừa rồi cảnh sát nói Đào Chính đã bị chết, khi đưa lên xe cứu thương đã tắt thở, về sau thì Hà Tình sẽ sống thế nào đây?
- Nhưng tôi lại có cảm giác Hà Tình hôm nay là ngày cưới mà sao không thấy vủi vẻ gì cả, tựa như chuyện kết hôn này không có gì quan hệ gì đến với cô ấy vậy, có phải là Hà Tình không thích Đào Chính?
Đinh Nhị Cẩu giờ mới đem nghi ngờ của mình nói ra.
- Không có khả năng đó đâu, hôm nay Hà Tình cũng rất tốt mà, Đào Chính là tiến sĩ du học ở Mỹ về , đang công tác nghiên cứu ở sở nào đó, nghe nói là đãi ngộ cũng rất tốt, hơn nữa đây cũng là bạn trai do Hà Tình lựa chọn, chắc không có vấn đề gì, tại sao anh lại suy nghĩ như vậy? Từ Kiều Kiều đúng ra hôm nay cũng nhìn ra Hà Tình có điểm gì là lạ, biểu lộ có chuyện gì không yên lòng, nàng là bạn tốt của Hà Tình, nên không có muốn trước mặt người đàn ông này không phải là rất quen thuộc, mà có nhận xét gì về bạn tốt của mình, hiện tại thì Đinh Nhị Cẩu cũng đã thấy ra, vậy chứng minh vấn đề này có rất nhiều người cũng thấy, chỉ có điều không ai nói mà thôi.
Không cần Hà Tình gọi điện thoại về nhà, sớm đã có người báo sự kiện này cho Hà Hồng An cha của Hà tình.
Từ lúc nhìn theo con gái leo lên xe đi đến nhà đàng trai, chủ tịch ngân hàng công thương TP Hồ Châu là Hà Hồng An vẫn ở trong phòng khách đi qua đi lại , vợ của ông là Lưu Giang cũng đang ngồi trong phòng khách, hai tay của nàng đan chéo lẫn nhau, hiển nhiên, tâm trí lo lắng khiến cho bọn họ rất khó mà an tĩnh được, chứ đúng ra thì lúc này, theo lẽ thường thì bọn họ đang ở trong nhà hàng tiệc cưới chờ, nhưng có một ít tình huống khác thường, khiến cho ông quyết định không cử hành hôn lễ chính thức cho con gái mình, mà chỉ là làm đám cưới sơ sài cho có hình thức, cũng không tổ chức yến hội khách mời, dự trù là Hà Tình cùng Đào Chính về đến tại nhà mình, ở bên trong cúng bái Thiên Địa , xong xuôi thì vợ chồng Hà Tình sẽ bay thẳng Hawaii hưởng tuần trăng mật lữ hành. Trong khi bọn họ lo lắng chờ đợi, thì chuông điện thoại di động Hà Hồng An reo , bên trong điện thoại truyền đến tiếng động hỗn loạn tưng bừng, thiếu phụ đi theo rước dâu không phải là mẹ cô dâu mà chính là em dâu của ông, từ trong điện thoại khóc lóc đem sự tình kể lại sơ qua, cũng nói là chú rể có lẽ đã chết rồi, tin tức này khiến cho Hà Hồng An suýt chút nữa ngã nhào trên đất, may có là Lưu Giang nhìn thấy tình huống chồng mình có chút không đúng, nàng kịp thời đứng lên đỡ lấy ông .
- Sao rồi? Đến cùng là xảy ra chuyện gì? Lão Hà.. xảy ra chuyện gì? Lão nói chuyện cho tôi biết đi?
Hà Hồng An nhỏ giọng nói, môi của ông run run, cũng biết là ông tức giận đạt đến trình độ nào. - Hả? Vậy Hà Tình thế nào rồi, con không có sao chứ?
Điều quan tâm của Lưu Giang chính là con gái của mình, con rể chết đi thì có thể còn tìm người khác, nhưng con gái thì chỉ có một mạng thôi .
- Con không có việc gì, có người cứu được nó, hiện tại con đang nằm ở trong bệnh viện, nhanh.. nhanh đi đến bệnh viện, chứ đến lúc gặp được cảnh sát thì phiền toái, chúng ta phải nói cho Hà Tình biết, mặc kệ như thế nào cũng không thể nói bất cứ chuyện gì cho cảnh sát biết, đi nhanh lên một chút.
Hà Hồng An nói xong, chạy về hướng ga-ra, lúc này Lưu Giang cũng phảng phất đã minh bạch chuyện gì xảy ra, một đôi mắt đẹp mở ra thật lớn, há hốc miệng sửng sờ..
Lúc Lưu Giang lên xe, Hà Hồng An chưa kịp khởi động xe hơi, thì điện thoại di động của ông lại vang lên, Hà Hồng An xem số điện thoại, thống khổ nhắm mắt lại, nhưng nhất cuối cùng vẫn phải nghe . - Ông còn muốn thế nào nữa đây?
Hà Hồng An đau khổ nói .
- Chủ tịch Hà, tôi đã nói trước với ông, con gái của ông chỉ có thể gả cho con trai của tôi mà thôi, tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, nhưng ông vẫn ngoan cố, giờ thì nhìn xem, hiện tại tình huống xảy ra như thế nào, cần gì phải vậy chứ, tôi lập lại lần nữa, Hà Tình chỉ có thể là gả cho con của tôi, chủ tịch Hà, tôi thật sự rất muốn cùng ông kết thân một nhà, bây giờ chúng tôi cũng không chê con gái của ông song hôn đâu, coi như việc đã định, không nói đến chuyện này nữa, ông nhanh giải quyết tốt hậu quả đi.