Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh

Chương 792: Mưu đồ bí mật



CHƯƠNG 737: MƯU ĐỒ BÍ MẬT.

Hồ Hải Quân đến cách trung tâm chợ không xa, vào trong một quán cà phê, quán cà phê tương đối vắng vẻ, bên trong sử dụng đèn mờ, nếu không đến gần thì không nhìn thấy người ở bên trong .

Hồ Hải Quân rất dễ dàng đã tìm được Thạch Mai Trinh đang ngồi một mình, hắn mỉm cười đi tới.

- Mai Trinh, đợi anh lâu chưa?

- Cũng chưa có bao lâu, có chuyện gì gấp gáp hẹn em đến?"

Thạch Mai Trinh cảm xúc không cao lắm, nhìn ra tâm trạng của nàng không được thoải mái .

- Cha của em hôm nay đã đổi thư ký mới, em có biết không?

- Đã đổi mới thư ký? Còn Trần Khánh Long đâu rồi, lão phế vật đó đã làm sai cái gì mà bị cha của em thay đổi vậy?

- Trước sớm nghe nói hắn ta sắp điều đến công tác ở khu công nghiệp cao, dù sao hắn ta lá gan quá nhỏ, em cũng đâu có thể trông cậy vào hắn ta được cái gì đâu.
Hồ Hải Quân nói .

- Vậy em có thể trông cậy vào ai đây ? Trông cậy vào anh...để anh đi thay em làm chuyện này sao?

- Mai Trinh, ngươi em, có cho anh mười Tiêu Hồng đi nữa, cũng sẽ không đả động được đến lòng của anh đấy. . .

- Được rồi…chuyện này sau này hãy nói đi, em hiện tại không muốn đề cập đến chuyện này, cũng không muốn nghe.

Thạch Mai Trinh cắt đứt Hồ Hải Quân muốn thổ lộ tâm tình của mình .

Hồ Hải Quân bất đắc dĩ phải ngậm miệng lại, hắn làm tài xế cho Thạch Aí Quốc đã mười năm, từ lúc vừa mới giải ngũ, lần đầu tiên khi nhìn thấy Thạch Mai Trinh, thì nàng chỉ là một cô bé học cấp hai, thời gian trôi đến bây giờ nàng đã trở thành một cô gái trưởng thành, vì phục vụ cho chủ tịch, Hồ Hải Quân cũng thường lui tới nhà họ Thạch, đối với cô gái Thạch Mai Trinh này, dần dần hắn sinh ra một loại tình cảm luyến ái âm thầm, khó có thể tự kềm chế, cũng vì điều này mà hắn đến bây giờ cũng chưa có kết hôn, một mực yên lặng chờ đợi Thạch Mai Trinh , có thể nói.. hạnh phúc của nàng chính là hạnh phúc của hắn .
Thế nhưng Thạch Mai Trinh là một cô gái theo chủ nghĩa lãng mạn, đối tượng của nàng không phải là một Hồ Hải Quân lái xe như vậy, nhưng từ sau khi mẹ của nàng chết, đặc biệt là lúc cha của mình cưới lấy người bạn học làm vợ, thì Hồ Hải Quân cơ hồ trở thành người duy nhất có thể bàn tính với nàng mọi chuyện, hoặc là một người để nàng có thể thổ lộ ra hết tất cả sự bực dọc trong người.

- Ừ.. không nói nữa, giờ bàn chính sự, anh cảm thấy kế hoạch kia vẫn có thể áp dụng, trước đây Trần Khánh Long là tên quỷ nhát gan, nhưng gã tiểu tử mới tới làm thư ký này là một tên ngốc lớn mật, khá là háo sắc.

Hồ Hải Quân hít sâu một hơi rồi chậm rãi nói .

- Ồ? Làm sao anh biết?

- Có thể nói hắn ta hôm nay lần đầu tiên nhìn thấy Tiêu Hồng, khi cha của em cùng Tiêu Hồng quay người bước vào trong nhà, anh quan sát nhìn thấy tiểu tử này chằm chằm vào mông đít của Tiêu Hồng rất lâu, cho đến khi cửa phòng đóng lại mà vẫn còn đang nhìn, em nói xem tiểu tử này lá gan có phải là rất béo tốt?
- Há, thật sự? Nhưng gan lớn là một chuyện, còn có dám làm hay đó là một chuyện khác, chỉ sợ đến lúc đó hắn cùng Trần Khánh Long cũng chung một dạng, khi nghe đến kế hoạch của chúng ta, lập tức liền bỏ chạy, nếu như bị hắn nói cho Tiêu Hồng hoặc là cha của em biết, thì anh cùng em chịu không nổi đâu a.

Thạch Mai Trinh bực dọc nói ra .

- Cho nên lần này đây chúng ta phải cải biến sách lược, đến lúc đó em cứ nghe theo lời của anh là được.

Hồ Hải Quân nóng lòng muốn trợ giúp Thạch Mai Trinh giải quyết phiền não, cho nên tham mưu vấn đề cũng không hề có nguyên tắc rồi.

………………………………………………………………………………………..

Đinh Nhị Cẩu cũng không có trên đường đi dạo lung tung, mà là hắn đón xe đi về thẩm mỹ viện của Hạ Hà Tuệ , lúc này Đinh Nhị Cẩu đã quen đường đi nước bước, trực tiếp từ cửa sau bước vào trong thẩm mỹ viện, dùng chìa khóa Hạ Hà Tuệ đưa cho hắn trực tiếp lên lầu ba.
- Sao em lại tới đây, Dương Phụng Tê đang ở chỗ này đây.

Hạ Hà Tuệ nhận được điện thoại của Đinh Nhị Cẩu, sắp xếp thoáng qua công việc, liền trở về phòng nghỉ ở trên lầu.

- Chắc là chị Dương nhớ đến chị nên cũng đến ở nơi đây, hai người rất thân mật, tựa như là quan hệ tình nhân vậy..

- Cái gì là quan hệ tình nhân, nói bậy bạ.

Hạ Hà Tuệ thuận miệng nói ra.

- Không phải là hai người từng liên thủ tác chiến với em sao ? Còn nói không phải là tình nhân..

- Em nằm mơ đi, không biết xấu hổ, chuyện này vậy mà cũng nói ra được, em không đàng hoàng một chút được sao.

Hạ Hà Tuệ giờ mới hiểu được Đinh Nhị Cẩu nói có ý nói gì, thò tay đánh Đinh Nhị Cẩu, nhưng lại bị Đinh Nhị Cẩu nắm lấy kéo vào trong ngực hắn .

- Ai nha, không nên ồn ào nếu chị Dương một hồi đi lên thì phiền toái, thật mất mặt..
- Thôi đi chị ơi..., lần trước lúc đó chẳng phải là cùng nhau tất cả đều vui sướng sao ? Nếu chị Dương lên đến thì rất tốt, vừa vặn một lượt chiến đấu với nhau mà.

- Biến đi, không đùa nữa, chị còn xuống dưới làm việc, còn có còn mấy khách quen chờ chị làm đây.

Hạ Hà Tuệ dứt khoát quay thân người, từ trong ngực Đinh Nhị Cẩu bứt ra.

- Khoan đi, em tìm đến chị là có chuyện, cần chị giúp.

- Chuyện gì vậy?

- Em bây giờ không có còn công tác ở đây nữa, đổi công tác nữa rồi.

- Đổi công tác ? Em phải rời TP Hồ Châu à?

Hạ Hà Tuệ biến sắc hỏi.

- Không phải ..chẳng qua lần này chơi lớn hơn, bị chủ tịch thành phố chọn trúng, ngày mai em sẽ bàn giao công tác, vừa rồi mới tiễn đưa chủ tịch về nhà, chị đoán xem, em nhìn thấy ai nào?

- Ai vậy?"

Hạ Hà Tuệ còn chưa kịp tiêu hóa khi nghe tin Đinh Nhị Cẩu trở thành thư ký của chủ tịch thành phố, cho nên hỏi theo bản năng.
- Tiêu Hồng, chính là người đàn bà đến đây làm đẹp, vợ mới của chủ tịch thành ủy.

- Vậy thì có sao đâu, có gì mà hiếm lạ, nàng vốn chính là vợ của chủ tịch, mà… Nhị Cẩu, đừng nói là còn chưa có đi làm, thì đã bắt đầu nhớ thương người đàn bà của lãnh đạo mình đấy nhé.

Hạ Hà Tuệ sắc mặt trầm xuống nói, nàng biết rỏ thằng này về phương diện đàn bà là bất chấp nhất, trong nội tâm không khỏi lo lắng, nghĩ tới lúc giai đoạn mình bị thằng này dụ dỗ ép buộc đưa lên giường như thế nào, rồi đến bây giờ thì chính mình lại cam tâm tình nguyện làʍ ŧìиɦ nhân của hắn, bởi vậy có thể thấy được thằng này đối với đàn bà lực sát thương lớn đến bao nhiêu.

- Thôi đi chị ơi..., em là hạng người như vậy sao? Em thấy người đàn bà này đối với em, quả thực là nàng chẳng thèm ngó tới, con mắt cũng không liếc qua nhìn lấy em một cái, cho nên trong nội tâm em đang tức giận đây này.
- Hừ…nói chuyện phiếm, người ta là vợ của chủ tịch thành phố, em là thư ký của chủ tịch, người ta không thèm ngó ngàng đến em thì đúng rồi, nếu nàng đối với em ưu ái, thì em còn nghĩ đến chuyện làm thư ký được sao

- Không phải .. em không phải là nói ý tứ kia, ý em nói chị để ý giùm em đến người đàn bà này có nhược điểm gì, để khi đụng chuyện em còn uy hϊếp được một chút, ít ra phải nể mặt của em chút chứ, em làm thư ký, chứ đâu phải là nô ɭệ.

- Thật xin lỗi, chị không giúp được em chuyện này, chị chưa có được bản lãnh đến mức nắm lấy được nhược điểm của Tiêu Hồng, với lại lâu lâu nàng mới đến làm thẩm mỹ một lần, thì làm gì có nhược điểm để mà nắm bắt?

Hạ Hà Tuệ dứt khoát không phối hợp với hắn .

- Cũng không có biện pháp khác sao?
- Nhưng chị có thể giới thiệu các người quen biết nhau.

- Khỏi đi, em đã nhận thức được với Tiêu Hồng rồi.