Người đàn bà này là đoàn trưởng đoàn ca múa nhạc của TP Hồ Châu, Đinh Nhị Cẩu nhớ qua, hình như nghe nói là Dương Hiểu vợ của chủ nhiệm tổ chức cán bộ Cổ Thanh Sơn cũng có xuất xứ từ đoàn ca múa Hồ Châu đấy, đợi có cơ hội, nhất định sẽ tìm Dương Hiểu hỏi qua một chút lại lịch của người đàn bà này đến cùng ra sao?
Sau khi bọn họ rời khỏi phòng, hai chân của Đinh Nhị Cẩu tê dại như là đông cứng, xem ra người đàn bà này đã là bị khuất phục, nhưng hắn chỉ cần tìm được điểm trí mạng của Khang Minh Đức đển nắm giữ là đủ rồi, rời khỏi nhà hàng, hắn liền gọi điện thoại cho Đỗ Sơn Khôi theo dõi, hắn đã biết rõ ràng điểm dừng chân Khang Minh Đức vào buổi tối nay, nói cho Đỗ Sơn Khôi biết địa điểm Khang Minh Đức đến cùng với số xe của Khang Minh Đức. …………………………………………………………………………………………..
Lúc chiều Đinh Nhị Cẩu đang tại trong phòng làm việc của mình xem tài liệu, thì Thạch Aí Quốc giao cho hắn một nhiệm vụ, đó là soạn thảo phương án giải tỏa và di dời các khu vực còn lại của TP Hồ Châu, bởi vì Thạch Aí Quốc khi đến hiện trường ở khu vực Cổ La lần thứ nhất nhìn thấy Đinh Nhị Cẩu, cho nên ông thấy đối với công tác này, hắn biểu hiện ít nhiều gì củng thấu hiểu, bước tiếp theo là vì đề phòng trong công tác giải tỏa phát sinh ra đồng loại sự cố, cho nên muốn cho Đinh Nhị Cẩu khởi thảo trước, Thạch Aí Quốc không biết đây là công tác mà Đinh Nhị Cẩu kiến thức kinh nghiệm cũng rất còn hạn hẹp, nhưng hết cách rồi, đây là lãnh đạo giao cho mình nhiệm vụ đầu tiên, bất cứ giá nào hắn cũng phải hoàn thành nhiệm vụ này . Vốn là trong ủy ban thành phố còn có trưởng thư ký, những chuyện như thế này là lại để cho trưởng thư ký soạn thảo, nhưng Thạch Aí Quốc lại giao cho Đinh Nhị Cẩu làm, còn nói nhất định là phải tự hắn suy nghĩ cách làm, không được hỏi đến ý kiến của người khác, Thạch Aí Quốc nói như vậy cho dù Đinh Nhị Cẩu muốn tìm một người hỏi một chút thì cũng phải do dự.
……………………………………………………………………………………………..
- Uí trời… Tiểu Đinh, đang làm gì mà nghiêm túc chăm chú như vậy?
Đào Thành Quân vừa vào cửa, đã nhìn thấy Đinh Nhị Cẩu cau mày đang nghiên cứu trong tay tài liệu, vì vậy trêu ghẹo hỏi.
- Xin chào thư ký trưởng, cũng không có gì, em đang xem chút tài liệu.
- Ừ, cậu tuổi còn trẻ phả chịu khó nghiên cứu học hỏi thêm, rất được, đúng rồi , chủ tịch có ở trong phòng làm việc không? - Giống như là đang bận, nhưng không có ai khác cùng ở trong phòng.
Đinh Nhị Cẩu nói cho Đào Thành Quân biết bên trong không có khách, thư ký trưởng là đại quản gia ủy ban , vì vậy ông ta tự đến gõ cửa bước vào .
- À..Thành Quân đến rồi, ngồi đi.. suốt buổi chiều ngồi nên cái cần cổ hơi bị mỏi.
Vừa nhìn thấy Đào Thành Quân tiến đến, Thạch Aí Quốc đứng lên xoay cổ nói.
- Chủ tịch, chúng ta đến cái tuổi này, không thể cứ ngồi yên một chỗ được, phải thường xuyên đứng lên đi vài bước thả lỏng, như vậy mới có thể bảo trì các đốt sống, chúng ta không thể so bì được với những người tuổi trẻ kia rồi.
- Đúng vậy… đúng vậy .thật là đã già rồi….
Thạch Aí Quốc nói xong lời này không khỏi nhớ tới lúc ngủ trưa nay, ông chịu đựng không được sự hấp dẫn của Tiêu Hồng, hai người rốt cuộc cùng nhau sờ soạng thân thể với nhau một hồi, ông nhịn không được, liền xốc lên cái váy liền áo của nàng, bên dưới nàng mặc một cái qυầи ɭóŧ nhỏ bằng ren chạm rỗng, Thạch Aí Quốc nào có thời gian thưởng thức cái kia, bất quá cái qυầи ɭóŧ co dãn rất tốt, ông dùng cây ƈôи ŧɦịŧ trực tiếp kíƈɦ ŧɦíƈɦ lên bộ phận sinh dục của Tiêu Hồng, cứ như vậy tới tới lui lui động lên, chỉ chốc lát sau, cửa miệng huyệŧ của nàng đã tiết ra dịch nhờn ướt một mãnh lớn trên làn vải cái qυầи ɭóŧ. Sau khi vỡi cái qυầи ɭóŧ xuống, Thạch Aí Quốc dùng ƈôи ŧɦịŧ tìm kiếm đến cửa miệng huyệŧ đút vào, tuy nhiên cảm giác hưng phấn của ông lúc này lại không có nhiều lắm, nhưng khuôn mặt của Tiêu Hồng biểu lộ ngưng trọng phấn khích, nàng nhắm mắt cảm thụ ƈôи ŧɦịŧ của ông đang ra vào trong cơ thể của mình.
………………………………………………………………………………………….
Thạch Aí Quốc dùng sức đẩy nhanh tốc độ đâm vào của ƈôи ŧɦịŧ, Tiêu Hồng rêи ɾỉ, ông nghe thấy hơi thở của nàng thô trọng, trong tiềm thức ông có cảm giác rất thoải mái, rất nhanh đã chịu không nỗi, liền xuất tinh bắn hết vào trong hang động sâu thẳm của nàng.
Ông hỏi nàng:
- Sướng hay không?"
Tiêu Hồng trả lời nói thoải mái, ông lại hỏi nàng:
- Buổi tối nay tiếp tục được không? Nàng lại gật đầu trả lời nói:
- Vâng…
Thạch Aí Quốc lại dùng lực nhấn vào thêm vài cái torng huyệŧ nàng rồi sau đó ƈôи ŧɦịŧ ra, bởi vì buổi chiều ông còn phải đi làm, do vội vàng nên hiệu quả không tốt, không thỏa mãn được nàng, chất lượng không cao, nguyên nhân là giữa trưa ông chưa kịp uống thuốc, lúc ánh mắt Tiêu Hồng ở bên trong lóe lên biểu lộ thất vọng, tuy chỉ thoáng qua, nhưng vẫn là bị Thạch Aí Quốc nhìn thấy, cho nên suốt buổi chiều nay làm ông có chút không yên lòng.
- Chủ tịch, có chút chuyện phiền toái, ông xem qua cái này.
Đào Thành Quân đưa trong tay cầm tờ báo đưa cho Thạch Aí Quốc.
- Ừ, Triệu Khánh Hổ này bây giờ đã tạo nên tấm bình phong thật là tốt.
Thạch Aí Quốc xem trong tờ báo thì là thông báo chuyện con trai của Triệu Khánh Hổ kết hôn, hoan nghênh mọi tầng lớp đến chung vui cùng gia đình hắn. - Đúng vậy, cũng có tin đồn bây giờ Triệu Khánh Hổ không còn nhuộn đen nữa , nhiều năm qua, hắn một mực cố gắng đem chính mình tẩy trắng, hiện tại là nhà giàu nhất của TP Hồ Châu, hơn nữa tập đoàn Vệ Hoàng cũng là Hồ Châu công ty tư doanh lớn nhất của thành phố, có thể nói tại TP Hồ Châu là nhân vật có mặt mũi, huống chi bên nhà gái là con gái của chủ tịch ngân hàng Công Thương Hà Hồng An, cho nên liền thấy qua là một sự liên hiệp kết minh.
Đào Thành Quân đưa cho Thạch Aí Quốc một điếu thuốc, mồi giùm cho ông , lúc này mới chậm rãi nói.
- Đã là như thế, chúng ta càng không thể dính dáng tới, những loại người như vậy tốt nhất chúng ta đừng có dây dưa vào, thường thường những người này luôn tìm kiếm cơ hội tiếp cận, một khi dính vào, đến lúc muốn tách ra thì không thể.. - Đúng vậy … nhưng chủ tịch.. không đơn giản là chỉ thông báo trên báo chí, còn có cái này, người ta tự mình đưa tới, tôi nói ông đang họp, nên người ta gửi để cho tôi mang đến cho ông.
Đào Thành Quân đưa cho Thạch Aí Quốc một tấm thiệp mời, cầm đưa tới tay, ông thấy nằng nặng, nhìn kỹ…nguyên lai phong bì là làm bằng gỗ mỏng, có thể nói là tạo nên cảm giác cổ xưa ah.
- Chủ tịch, thiệp mời làm từ cây Tử Đàn, không hổ là là nhà giàu nhất TP Hồ Châu, ngay cả một tấm thiệp mời cũng cao cấp như vậy đấy, nếu chỉ có thông báo trên báo chí, chúng ta có thể nói không biết, nên không đi, nhưng bây giờ người ta đem thiệp mời tiễn đưa đến tận trong nhà rồi, phải làm gì đây?
Đào Thành Quân thấy vấn đề cũng khó giải quyết .
- Tôi cùng hắn ta không từng quen biết, tại TP Hồ Châu loại người được thiệp mời như thế này của hắn chỉ sợ cũng không có nhiều, chúng ta đi gom vào vụ náo nhiệt này để làm gì, nhưng không đi thì cũng không thích hợp, như vậy đi, cứ để cho Trường Sinh đi, ông cũng không nên đi, thân phận của chúng ta quá nhạy cảm, coi như là để cho Trường Sinh gánh vác lấy, nhìn ra thì không phải là mình không có đi , cũng không phải là phất cờ giống trống đến, người ngoài nhìn vào sẽ tưởng rằng tôi để cho Trường Sinh đại diện đi , cũng coi là mặt mũi cho hắn, nhưng ông nói cho Trường Sinh biết, trong bao thư đi tiền lễ, dùng tên của chính Trường Sinh bên trên là được rồi. Thạch Aí Quốc cuối cùng quyết định.
Đinh Nhị Cẩu cũng không ngờ mình cự tuyệt với Từ Kiều Kiều tham dự, vẫn không có thoát khỏi vận mệnh tham gia hôn lễ của Hà Tình, chỉ là hắn không biết Thạch Aí Quốc đã cân nhắc, sau này vạn nhất Triệu Khánh Hổ nếu thật là xảy ra chuyện, nhưng đối với Thạch Aí Quốc không hề có một chút quan hệ nào , nhưng còn Đinh Nhị Cẩu thì khó mà nói, cho nên bỗng dưng hắn đã bị lãnh đạo chơi khăm một bả, đưa hắn ra mặt, để nếu có chuyện thì chính hắn giơ đầu chịu báng, vậy mà hắn còn tưởng rằng đây ý tốt của lãnh đạo.
- Nhớ kỹ lời nói của tôi, phải lấy chính danh nghĩa của cậu đi, bao nhiêu tiền mừng lễ thì tự mình xử lý, lúc trở về tôi sẽ ký tên thanh toán, phải nhớ là không để tên của chủ tịch, vì thân phận của chủ tịch quá mẫn cảm, hiểu chưa? Dù sao chủ tịch TP Hồ Châu là nhân viên cao cấp của nhà nước, tham gia một hôn lễ của con trai thương nhân thì không thích hợp, cậu có hiểu ý của tôi không?" Đào Thành Quân bước ra phòng làm việc của Thạch Aí Quốc, bên ngoài liền dặn dò Đinh Nhị Cẩu nói.
- Trưởng thư ký yên tâm đi, em biết nên làm cái gì mà.
- Ừ, vậy là tốt rồi, cậu đang bận rộn? Vừa rồi nghe chủ tịch nói có sắp xếp cho cậu một nhiệm vụ?"
Đào Thành Quân ân cần hỏi han .
- Vâng đúng vậy, em đang lo lắng về chuyện này đây.
Đinh Nhị Cẩu lập tức lên tiếng.
- Vậy có khó khăn gì sao?
Đào Thành Quân vẫn là rất ánh mắt quan tâm hỏi, loại ân cần này đủ để cho bất cứ người nào cũng có thể cảm giác được hắn rất ôn hòa tốt bụng, nhưng ẩn giấu đằng sau nụ cười này là có bao nhiêu dao găm hì không phải người bình thường có thể nhìn ra được, dù sao hiện tại thì chính Đinh Nhị Cẩu cũng nhìn không ra.