Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh

Chương 804: Như vậy là không công bằng



CHƯƠNG 749: NHƯ VẬY LÀ KHÔNG CÔNG BẰNG.

- Đến cùng là chuyện gì xảy ra?

Khó khăn đợi cho cảm xúc Khấu Oánh Oánh ổn định lại, Đinh Nhị Cẩu mới vội vàng hỏi .

Phó Phẩm Ngàn nhìn thấy Đinh Nhị Cẩu đến rồi, còn trong mắt của Khấu Oánh Oánh hiện tại chỉ biết có hắn, vì vậy nàng lặng lẽ đi ra bên ngoài.

- Tại cha của em ly dị vơi mẹ, đã vậy mẹ bán hàng đa cấp bị lừa gạt mất hết tiền rồi, hiện giờ mẹ không còn có cái gì nữa, mấy ngày hôm trước mẹ nói đến TP Bạch Sơn thăm em, làm em rất vui mừng, nhưng không ngờ mẹ đến TP Bạch Sơn là tìm đến công ty bán hàng đa cấp, thì bị cảnh sát chận lại phong tỏa không cho về mấy ngày mới thả ra, bây giờ mẹ mới hiểu được, mình thật sự đã bị lừa gạt, cho nên sau khi gọi điện thoại cho em rồi liền cắt cổ tay tự sát , cũng may là được người phát hiện sớm, nếu không, em cũng không biết cuối hậu quả sẽ như thế nào nữa.
Khấu Oánh Oánh lúc này đã có người tâm phúc bên cạnh, cho nên đã bớt lo lắng không khóc nữa, nhưng nhìn thấy vẫn rất là rất thương tâm.

- Bây giờ sức khỏe của thím thế nào rồi? Có khá hơn chút nào không? Anh có thể vào xem?

- Mẹ hiện tại còn chưa có tỉnh lại đâu, anh Nhị Cẩu….mẹ sẽ không có chuyện gì chứ?

- Không có chuyện gì nữa đâu, hãy nghe lời anh, không có việc gì, có anh ở đây, còn cha của em khi nào thì trở về?

- Em cũng không biết, cha nói đã mua vé xe rồi, bảo em cứ ở tại bệnh viện chăm sóc cho mẹ.

Khấu Oánh Oánh nói.

-Oánh Oánh em ăn cơm chưa?

- Chưa, mà em ăn cũng không vô.

- Không ăn cơm sao được chứ, như vậy đi, em chờ anh đi mua cơm, sẳn dịp mua ít thức ăn cho mẹ em, dù sao khi tỉnh lại thì cũng cần phải ăn cơm để lấy sức.

Nói xong Đinh Nhị Cẩu đem Khấu Oánh Oánh đến cái ghế ở dọc hành lang ngồi xuống, sau đó hắn xuống lầu đi ra khỏi bệnh viện.
Phó Phẩm Ngàn nhìn thấy Đinh Nhị Cẩu đi ra, nàng mỉm cười, thời tiết đã khá lạnh, Phó Phẩm Ngàn khoác ngoài một cái áo lông, nhưng thân hình của nàng đường cong vẫn phác hoạ rõ ràng, nếu như bình thường, nhất định Đinh Nhị Cẩu sẽ nhịn không được sự cám dỗ của nàng, nhưng đêm nay thì không được , Khấu Oánh Oánh và Triệu Hinh Nhã vẫn còn trong bệnh viện, giống như Khấu Oánh Oánh hiện tại chủ yếu dựa vào chính là hắn, lúc này hắn thật sự là không thể thả hạ cô bé này để đi cùng với người đàn bà này hưởng thụ đêm đẹp.

- Em có khỏe không?

Phó Phẩm Ngàn bước tới trước mặt Đinh Nhị Cẩu hỏi .

- Tạm được nhưng em rất mệt, gần đây em lại vừa mới đổi công tác, cho nên bận rộn hơn, đêm nay đến bệnh viện, sáng sớm ngày mai lại phải chạy trở về cơ quan.
- Lại thay đổi công tác? Công tác đâu vậy? Bận rộn nhiều thì hãy cố gắng chú ý đến thân thể, đừng để cho sức khỏe suy giảm sinh bệnh đấy.

Phó Phẩm Ngàn nhỏ giọng dặn dò .

- Em biết rồi, thân thể của mình thì phải tự lo lấy, hôm nay có thể không có thời gian, qua mấy ngày nữa chị và Miêu Miêu đi đến TP Hồ Châu chơi đi, cứ ở mãi một chỗ cũng không có ý nghĩa gì, ra ngoài đi dạo cũng giải khuây được nhiều đấy.

- Bộ em thật sự muốn chị mang theo Miêu Miêu đến đó sao?

Phó Phẩm Ngàn cố ý nghẹo đầu hỏi.

- Sao hỏi vậy? Hoài nghi thành ý của em à, em đã xem con gái của chị như là con của mình, chị không tin?

- Tin …tin, Miêu Miêu cũng đã qua thời gian thật dài không có gặp em, nó luôn nhắc tới em đấy, còn em đổi công tác gì rồi mà bận rộn như vậy?

- Kỳ thật công tác của em cũng không phải bề bộn nhiều việc, chỉ có điều thời gian thì tự mình không được tự do, em làm thư ký cho chủ tịch thành phố, mọi chuyện đều phải xin phép mới nghỉ được, lần này xin nghỉ có 1 ngày, cho nên đêm nay em không đi đến nhà của chị được, con bé Oánh Oánh bây giờ đang hoang mang lo sợ, em phải ở lại an ủi Oánh Oánh thoáng chút.
Đinh Nhị Cẩu bất đắc dĩ nói .

- Chị biết, chị là chủ nhiệm của Oánh Oánh đứa bé gái này, chị cảm thấy có đôi khi trong suy nghĩ cô bé này có vẻ như là lớn trước tuổi, nhưng vừa rồi chị nhìn thấy cô bé lúc gặp mặt em, thì mới cảm giác được, Oánh Oánh chính là một cô bé ngây thơ, Trường Sinh…em và Oánh Oánh không có gì chứ?

Phó Phẩm Ngàn một đôi mắt sắc bén chằm chằm vào Đinh Nhị Cẩu hỏi.

- Chị thân yêu… chị suy nghĩ gì vậy, em cùng Oánh Oánh thì có thể có cái gì? Thật sự là đoán mò.

Đinh Nhị Cẩu trong lòng cả kinh, vội vàng phủ nhận nói .

- Ừ, không có gì là tốt rồi, nhưng trực giác của người đàn bà vẫn rất là rất tinh tường, chị luôn cảm giác đứa bé này tình cảm đối với em không tầm thường, con bé bây giờ đang là thời kỳ trưởng thành, còn là một đứa bé nhiều mơ mộng, thì em không có thể phạm vào bất cứ sai lầm nào, bằng không mà nói, nếu để cho chị biết được có chuyện gì xảy ra, thì chị không tha cho em đâu.
Phó Phẩm Ngàn thay đổi lối nói ôn nhu và biểu lộ rất cứng rắn, bàn tay quơ quơ nắm đấm nhỏ xíu của mình .

- Em biết rồi, thôi chị trở về nhà đi, trên đường đi cưỡi xe đạp điện chậm một chút, hay là qua một thời gian nữa đổi lấy chiếc xe hơi đi, chị có bằng lái xe chưa?"

- Không có, với lại chị nhát gan, không dám chạy xe hơi đâu, chính em tự coi chừng mình đấy nhé.

Đưa mắt nhìn theo bóng dáng Phó Phẩm Ngàn ly khai, Đinh Nhị Cẩu vội vàng đi qua bên tiệm ăn nhanh đối diện bệnh viện mua mấy phần thức ăn.

…………………………………………………………………………………………..

- Chờ anh lâu không? Đói bụng chưa? Ra ăn trước chút lót dạ đi.

- Anh làm gì mà đi lâu như vậy, mẹ em đã tỉnh lại….

Khấu Oánh Oánh sốt ruột nói.

- Há, không có sao chứ, cảm xúc mẹ em giờ như thế nào đây?
- Thật không tốt, mới vừa rồi còn mắng em một trận, tình hình tệ lắm… em cũng không biết phải làm như thế nào để khuyên mẹ rồi.

- Để cho anh vào xem thử, em cứ ở bên ngoài ăn cơm đi.

Đinh Nhị Cẩu đưa đồ ăn trong tay cho Khấu Oánh Oánh, đẩy cửa tiến vào phòng bệnh .

Đây là một phòng bệnh tập thể, có ba cái giường, nhưng bởi vì hai cái giường kia chưa có bệnh nhân, cho nên căn phòng khá rộng rãi. Triệu Hinh Nhã cô đơn nằm ở trên giường bệnh , hai tay bị băng bó cột vào trên lan can giường, khuôn mặt nàng trắng xanh, không có một tia huyết sắc, nhìn về phía trên, gương mặt cũng đã mất đi nét sáng bóng, nhưng vẫn còn là rất xinh đẹp, chỉ có điều sự buồn bã thất vọng đã khiến mất đi sức sống mà thôi.

- Thím…có muốn ăn một chút gì không?

Đinh Nhị Cẩu ngồi xuống ghế dựa hỏi nhỏ.
Triệu Hinh Nhã lúc nghe thấy tiếng mở cửa, nàng đang tựa đầu ngoặt về phía bên trong tường, nàng cho rằng là Khấu Oánh Oánh vào, nhưng thật không ngờ lại là Đinh Nhị Cẩu , nghe qua giọng nói này rất quen thuộc, nhưng từ khi đêm đó tại nhà của mình bị hắn phi lễ làm cho xúc động không kềm nén được, từ đó nàng luốn tránh mặt hắn, cho nên cái giọng nói này đã thật lâu chưa từng nghe qua rồi, nhưng bây giờ, hắn lại bất ngờ xuất hiện ở trước mặt của mình.

- Tạo sao cháu lại ở chỗ này?

Triệu Hinh Nhã nghi ngờ hỏi.

- Ghé thăm thím một chút, cảm giác thím có tốt hơn trước chưa?

- Cháu đến là cười nhạo thím đấy sao?

- Thím à…bất cứ là thím đối với cháu như thế nào, thì tình cảm của cháu trước sau gì vẫn không thay đổi, vẫn là như vậy, một chút cũng không thay đổi.
- Cháu nói như thế là có ý tứ gì?

- Không có có ý gì, em chỉ thấy là thím làm như vậy đối với Khấu Oánh Oánh là không công bằng, hai người ly hôn đã gây cho Oánh Oánh tổn thương rất lớn, vậy mà còn làm cho Oánh Oánh suýt chút nữa lại mất đi người mẹ, thím cứ nghĩ sau khi thím mất đi , Oánh Oánh làm như thế nào đối mặt với cuộc sống sau này?