Chỉ cần Triệu Hinh Nhã chịu đáp ứng đi Hồ Châu, như vậy thì sớm muộn gì cũng sẽ trở thành người của hắn, nhưng nếu một khi Khấu Oánh Oánh biết được hắn cùng mẹ của nàng có quan hệ như vậy, thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì đây nữa..
Xoắn xuýt chưa có cách giải quyết, đôi khi đó là một loại tra tấn tâm tình của người…..
- Anh định ngồi ở đây suốt cả đêm sao?
Một tiếng cạch cửa mở, Khấu Oánh Oánh thò đầu ra nói với Đinh Nhị Cẩu.
- Em ngủ trước đi, ngày mai còn phải đến trường, anh ngồi ở đây một chút, chờ y ta rút đường truyền thuốc cho mẹ em..
- Không được, em ngủ không được, em muốn anh cùng vào ngủ.
Khấu Oánh Oánh làm nũng nói .
- Ưm… như vậy là em muốn tìm tai vạ đây này, nếu để cho của em nhìn thấy thì ăn nói làm sao, nhanh đi ngủ đi, nghe lời anh. - Mẹ sẽ không biết đâu, đã ngủ rồi.
- Há, truyền thuốc còn chưa có xong, để anh đi xem một chút.
Nói xong hắn đứng người lên, thì bị bàn tay nhỏ bé của Khấu Oánh Oánh kéo vào phòng bệnh.
……………………………………………………………………………………………
Trời còn chưa sáng, Đinh Nhị Cẩu đã chuẩn bị lái xe rời khỏi thành phố Bạch Sơn , Khấu Oánh Oánh lưu luyến đưa tiễn hắn đưa đến cổng bệnh viện.
- Không nỡ để anh đi sao?
- Vâng… anh đi lần này, em không biết lúc nào mới gặp lại anh…
Khấu Oánh Oánh bất đắc dĩ nói , tối hôm qua nàng một đêm không ngủ, ba người nằm trên ba cái giường bệnh, Đinh Nhị Cẩu thì ngủ được trầm trầm, còn Khấu Oánh Oánh thì lệch ra trên giường, nhìn xem Đinh Nhị Cẩu ngủ say …
Đinh Nhị Cẩu mệt mỏi khi đến văn phòng ủy ban, do hôm nay thời gian eo hẹp, cho nên hắn cũng không có cùng lái xe đi đón Thạch Aí Quốc, nhưng khi Thạch Aí Quốc đến văn phòng, thì Đinh Nhị Cẩu đã pha xong cà phê cho ông. - Người quen của cậu sao rồi?
Thạch Aí Quốc vừa ngồi xuống thì thân thiết hỏi thăm hắn.
- Vâng đã cấp cứu kịp rồi, cảm xúc đã ổn định lại, cám ơn chủ tịch quan tâm.
- Ở đây cũng không có gì, mấy ngày nữa cậu lại muốn đi đến thành phố Bạch Sơn, thì nói với thư ký trưởng một tiếng là được, à..còn chuyện tổng kết về việc giải tỏa phá bỏ và dời đi nơi khác đã soạn thảo đến đâu rồi?
- Dạ đã dàn dựng qua sơ bộ đại cương, em sẽ mau chóng hoàn thành xong.
- Ừ, thành phố Hồ Châu đang trong thời kì cải cách, đặc biệt là xây dựng kiến thiết lại thành thị, nhưng chính sách lại không có thay đổi gì nhiều, cậu nghiên cứu nhiều một chút qua báo chí sách vở, kết hợp đưa ra tình huống thực tế của thành phố Hồ Châu để chúng ta rút kinh nghiệm giáo huấn, tranh thủ ghi thực tế đừng có khoác lác nói suông, cũng đừng có viết quá phóng đại khó khăn, làm lãng phí thời gian và tinh lực. - Vâng em biết rồi, sẽ mau chóng viết ra.
- Được…cậu ra ngoài đi.
…………………………………………………………………………………………..
Trở lại phòng làm việc của mình, nhìn xem cửa phòng của Thạch Aí Quốc đã đóng kín cửa, cho nên hắn lấy điện thoại ra gọi cho Trịnh Hiểu Ngãi.
Đang ở trong phòng làm việc, thì ngăn kéo của Trịnh Hiểu Ngãi vang lên tiếng chuông điện thoại di động, số điện thoại này chỉ có một mình Đinh Nhị Cẩu biết rõ , đây là lần thứ nhất Đinh Nhị Cẩu chủ động gọi điện thoại cho nàng.
- Này, nghĩ cái gì mà lại gọi điện thoại đến cho chị vậy?
Trịnh Hiểu Ngãi tình cảm bộc lộ trong lời nói, thời gian gần đây, Tưởng Văn Sơn không hề liên lạc với nàng, phảng phất như là đem nàng quên đi, mà bây giờ lại lại nhận được điện thoại của Đinh Nhị Cẩu, thì trong lòng của nàng cao hứng đến dường nào. - Nhớ chị quá nên gọi.
Đinh Nhị Cẩu đùa bỡn, đã đến lúc cần đến người ta, thì lời hữu ích vẫn phải nói ra.
- Hừ.. lại đang nói xạo, nhớ chị? Nhớ muốn làm gì?
- Toàn trên dưới đều muốn a, không tin chị cứ thử xem, tim của em đang đập thình thịch đây này, chị muốn cảm thụ một chút không?
Đinh Nhị Cẩu giọng nói trầm thấp, nhưng vô cùng hết sức hấp dẫn.
- Thật ao.. thì buổi tối nay chị sẽ ở tại chỗ cũ chờ m….
Trịnh Hiểu Ngãi thầm thì mà trong đầu nàng thì đang nhớ tới cây ƈôи ŧɦịŧ to của hắn, bên dưới huyệŧ đã muốn rỉ nước ra..
- Vâng được rồi, nhưng bất quá em còn có một chuyện muốn làm phiền đến chị.
- Hừ, đã biết rõ là nếu không có việc nhờ, thì em sẽ không gọi điện thoại cho chị đâu, nói đi … chuyện gì?
- Là như vầy, em có người bằng hữu là giào viên, tại bên kia gia đình xảy ra chút chuyện, cho nên không muốn ở bên kia dạy học nữa, chị có thể giúp em đem người bằng hữu từ TP Bạch Sơn điều đến đây, chị là trưởng phòng giáo dục, chút chuyện này chắc không có vấn đề gì chứ. - Bằng hữu? Là bằng hữu dạng gì? Nam hay nữ vậy?
- Nữ…nhưng không phải như chị nghĩ đâu, đây là vợ của một lãnh đạo cũ của em, vai vế là thím, nhưng đã cùng chú của em ly dị, về sau bởi vì ham đi bán hàng đa cấp nên xin nghỉ việc dạy học, cho nên chuyện này em không biết phải làm thế nào đấy, tóm lại em muốn chị giúp em một tay, em đã lỡ khoác lác nói với thím rồi, chị đừng để cho em mất mặt ah.
- Hừ, để xem buổi tối nay em biểu hiện với chị như thế nào đã.
Trịnh Hiểu Ngãi tà ác cười cười nói, nàng đang lên cơn hứng tình, cái qυầи ɭóŧ đã thấm ướt dịch nhờn rồi.
Đinh Nhị Cẩu nghe nàng nói như thế không khỏi rùng mình một cái, nghĩ đến Trịnh Hiểu Ngãi đầu mị lực, bình thường thoạt nhìn thoáng qua hình như là một người đàn bà như thục nữ, nhưng khi tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ leo lên giường hoan ái, đặc biệt là từ lúc nhìn thấy Đinh Nhị Cẩu, nàng giống như là một con rắn chúa vậy, quấn quít một tấc cũng không rời Đinh Nhị Cẩu. Có thể nói đây là một người đàn bà nhiệt tình như lửa, khiến cho Đinh Nhị Cẩu dù muốn ngừng cùng không ngừng được, đúng ra hai người bọn họ hành tung cũng không phải là không để lại dấu vết tìm kiếm, nếu như Tưởng Văn Sơn muốn giám thị Trịnh Hiểu Ngãi, chỉ cần phái một người theo dõi nàng, thì sẽ dễ như trở bàn tay nắm lấy hết tình hình của Trịnh Hiểu Ngãi, kể cả căn nhà bí ẩn ở vùng ngoại thành bên ngoài thị trấn lúc cùng Đinh Nhị Cẩu trộm thanh .
Nhưng Đinh Nhị Cẩu vẫn không nhịn được, một lần lại một lần muốn mạo hiểm, dù nếu bị Tưởng Văn Sơn phát hiện thì nguy hiểm vô cùng, hắn cũng không biết vì cái gì mà chính mình lại trầm mê thích giao hoan với người đàn bà này như vậy, mỗi một lần kíƈɦ ŧìиɦ, là mỗi lần hương vị khác nhau, như là lần đầu tiên gặp mặt, mà người đàn bà này phục vụ cũng mang lại cho hắn rất vui lòng, khiến cho hắn giao hoan mà không biết mệt . - Vậy thì tốt, buổi tối gặp lại.
Đinh Nhị Cẩu vội vàng đã cúp điện thoại .
Đinh Nhị Cẩu sắp xếp xong xuôi công việc Trịnh Hiểu Ngãi xử lý cho Triệu Hinh Nhã, giờ thì hắn bật máy tính lên tập trung tinh thần ghi chép văn bản mà Thạch Aí Quốc đang giao cho mình, đúng lúc này một người đàn ông trung niên bước vào .
- Đinh thư ký, chủ tịch có bận việc gì không?
- Xin chào chủ tịch Dương, chủ tịch Thạch đang làm việc, chắc cũng không có bề bộn nhiều,để em đi hỏi xem.
Đinh Nhị Cẩu đẩy cửa tiến vào, sau một lát thì đi ra mời Dương Hoa An tiến vào .
Dương Hoa An với tư cách là Phó chủ tịch, chủ quản phụ trách về nông nghiệp và thuỷ lợi, nếu chức vụ này ở thành phố khác, chủ quản các hạng mục này không phải là một công việc béo bở, nhưng tại TP Hồ Châu, Dương Hoa An chủ quản hạng mục là một công việc béo bở, chẳng những TP Hồ Châu là một thành phố lớn về nông nghiệp, hơn nữa còn có một cái hồ cùng nhiều sông bao quanh thành phố, hàng năm thượng cấp xuất ra tài chính chống lũ lụt có hơn mười triệu, số tiền kia tuyệt đối là số nhiều, nhưng đồng thời trách nhiệm của ông ta cũng rất nặng, tuy đồng nhất công việc béo bở, nhưng Dương Hoa An cũng rất nơm nớp lo sợ, cũng như hiện nay chuyện đại sự đã ập đến rồi . - Hoa An , có chuyện gì vậy?
Thạch Aí Quốc vừa nhìn thấy dáng vẻ Dương Hoa An có tâm sự nặng nề, nên liền hỏi.
- Chủ tịch, đại sự không ổn rồi.
- Thì sao? Ông cứ ngồi xuống rồi nói a.
- Bình thường tháng này thì đã đến mùa khô, nhưng mới vừa rồi trên thượng du bất ngờ mưa rất to , đoán chừng rất nhanh lũ lụt sẽ tràn đến TP Hồ Châu, lúc này bờ hồ trữ nước đang tu sửa, căn bản là chúng ta không có kinh nghiệm ứng phó trận hồng thủy này , hiện giờ không biết phải làm sao, tôi hiện tại rất lo lắng đấy….