Cư xá Tử Trúc Lâm, tại thành phố Hồ Châu coi như là một tiểu khu tương đối sang trọng, vốn với cấp bậc cán bộ của Cổ Thanh Sơn như vậy được nhiên là có nhà ở tại khu thành ủy, nhà ở thì hơi cũ kỹ, tuy trong nhà có thể lắp đặt thiết bị theo mình, nhưng Dương Hiểu lại không thích, cho nên Cổ Thanh Sơn đành phải thỏa mãn chiều theo ý của vợ mình, ở cư xá Tử Trúc Lâm mua nhà.
Mở cửa ra tiếp là Dương Hiểu, cô bình thản xem xét, Dương Hiểu đối với Đinh Nhị Cẩu có cảm giác rất tốt, không đơn thuần là do hắn cứu con gái mình một mạng, trọng yếu hơn chính là thằng nhỏ này chưa từng có ý yêu cầu qua là phải báo đáp lại công ơn của hắn, cho dù là là chính chồng của cô mấy lần đưa ra đề nghị có thể giúp hắn thay đổi công tác khác tốt hơn, chính là có thể đề bạt hắn thoáng một chút, nhưng thẳng nhỏ này, mỗi lần đều uyển chuyển cự tuyệt đề nghị của Cổ Thanh Sơn, làm cho Dương Hiểu rất ngạc nhiên, thi ân bất cầu báo, hiện tại xã hội này còn có được bao nhiêu người như vậy? - Cháu chào dì, chủ nhiệm có ở nhà không vậy? Chú bảo cháu đến nhà một chuyến, cháu cũng không biết là có chuyện gì, cho nên đến đây quấy rầy.
Đinh Nhị Cẩu hơi cúi đầu, đối với Dương Hiểu rất là lễ phép, nhưng tình cờ là Dương Hiểu ở nhà thường là không mặc áo ngực, cô để mặc cho hai bầu vú tự do, cho nên hai bầu vú cao ngất như là hướng ra phía ngoài run run, theo trước ngực cặp vú đầy đặn với hai đầu núʍ ѵú ngạo nghễ ưỡn lên, hắn cũng là có thể thấy được rỏ ràng.
- Tiểu Đinh hả? Mau vào, chú đang ở trong nhà, lão Cố… Tiểu Đinh đến rồi.
Dương Hiểu mau tránh người ra một bên, cho Đinh Nhị Cẩu bước vào, một bên quay đầu lại hướng trong phòng khách hô lên .
Phòng ở rất lớn, nhìn thoáng qua, thì không có thấy rõ có mấy gian phòng, hắn cũng không có dám nhìn kỹ, lúc sau đã trông thấy Cổ Thanh Sơn mặc quần áo ở nhà ngồi ở trên ghế sa lon đứng dậy, đưa tay ra… Đinh Nhị Cẩu vội vàng tiến lên , xoay người, hai tay nắm bàn tay Cổ Thanh Sơn. - Tiểu Đinh ngồi xuống nghỉ một lát, dì của cháu đang chuẩn bị cơm đấy.
Cổ Thanh Sơn cười cười, thò tay sờ trên bàn ấm trà, định rót cho Đinh Nhị chén trà, nhưng Đinh Nhị Cẩu đoạt trước một bước, nhanh chóng cầm lên ấm trà, trước châm cho Cổ Thanh Sơn chén trà, lúc này mới rót cho chén trà của mình.
- Cháu cứ nghĩ cùng chủ nhiệm ở bên ngoài ăn, không nghĩ tới lại vào nhà.
Đinh Nhị Cẩu hơi lúng túng nói ra .
- Tiểu Đinh, đây đâu phải là lần đầu tiên cháu tới nhà của chú, uống trà đi..
Cổ Thanh Sơn bưng chén trà lên uống một ngụm, mắt nhìn TV trên tường cùng Đinh Nhị Cẩu bắt đầu nói chuyện phiếm .
- Vâng ạ…
- Hình như từ khi cháu làm thư ký cho chủ tịch, chúng ta bắt đầu trở nên xa lạ nha, ha ha.
Cổ Thanh Sơn cười nói .
- Vâng thưa chủ nhiệm, về sau cháu sẽ nhất định thường đến. Đinh Nhị Cẩu cũng là âm thầm oán, một chủ nhiệm tổ chức cán bộ thành phố cùng mình nói đùa như vậy, có biết là sẽ làm người sợ mất mật chết , ai . . .
- Vậy thì đúng rồi, có câu thường nói, đại ân không lời nào mà cảm tạ hết được , tuy chú ở vị trí này, nhưng cũng không phải là bất cứ chuyện gì cũng đều có thể làm được, trước kia cháu công tác ở khu phố hành chính thì còn dễ nói, vì không có bao người chú ý, nhưng bây giờ thì khác rồi , cháu làm thư ký chủ tịch thành phố, nói thật, về sau chính cháu hãy làm tốt công việc của mình, lúc nào cần chú giúp cứ việc nói , giúp được việc gì thì chú nhất định sẽ giúp, nếu không thể giúp, thì chú cũng có thể nghĩ ra biện pháp.
- Cảm ơn chủ nhiệm, cháu bây giờ có một yêu cầu, không biết có thể nói ra hay không? Đinh Nhị Cẩu do dự một chút vẫn là quyết định nói ra .
Vừa ở trong phòng ăn bày dọn thức ăn, Dương Hiểu vẫn cố tình nghe lén trong phòng khách nói chuyện, lúc Đinh Nhị Cẩu nói mình có yêu cầu, Dương Hiểu động tác trong tay liền ngưng lại, cô lặng lẽ di động về tấm bình phong vài bước, cô muốn nghe qua Đinh Nhị Cẩu muốn có yêu cầu gì? Vừa rồi chính mình còn đang suy nghĩ thằng nhỏ này thi ân bất cầu báo, nhưng giờ này hắn lại lập tức nhắc đến yêu cầu rồi.
- Ừ, vậy thì được rồi, nói đi , có yêu cầu gì?
Cổ Thanh Sơn cũng sửng sờ, nhưng kinh nghiệm nhiều năm đã hình thành thói quen, hỉ nộ không lộ, sự tu dưỡng khiến cho ông rất nhanh trầm tĩnh lại .
- Thưa chủ nhiệm, là như thế này, sự kiện kia đã trôi qua thời gian rất lâu, thật ra cháu cũng biết, ai cũng không muốn phát sinh ra chuyện như vậy, hơn nữa, khẳng định là chú cũng không muốn nhắc lại chuyện đó, vì đối với Cổ Hiểu Manh đã là tổn thương đặc biệt rất lớn, cháu càng không muốn nhắc tới, mỗi một lần nghe nhắc lại, cháu đều cảm giác thật sự là không đáng để cho chú cứ nhắc tới, cho nên cháu có một yêu cầu, chuyện này hãy xem như là quá khứ đi, về sau ai cũng không nhắc đến, chú cảm thấy thế nào? Cổ Thanh Sơn nhìn Đinh Nhị Cẩu, nhìn trọn vẹn hơn mười giây, lúc này Đinh Nhị Cẩu không có lùi bước, đôi mắt hắn cũng cùng Cổ Thanh Sơn thẳng tắp nhìn nhau, bởi vì thật sự trong lòng hắn không có ý nghĩ đen tối nào, cho nên biểu hiện rất là sòng phẳng, điều này làm cho Cổ Thanh Sơn nhận thấy được một sự chân thật trong lòng của hắn, cho nên ông cảm thấy thằng trẻ tuổi này là người không tầm thường, hắn lấy lên được thì cũng bỏ được, không kể công , không tự ngạo, không cầu hồi báo.
- Ừ….chú hiểu được, tốt… chuyện này dừng ở tại đây.
Cổ Thanh Sơn suy nghĩ một lát, gật đầu lia lịa nói .
Phía sau tấm bình phong Dương Hiểu nhẹ thở phào nhẹ nhõm, cô cũng phát hiện ra nếu mình đối với một người ký thác kỳ vọng, cho dù là một chút xíu khuyết điểm nhỏ nhặt, cũng đều khiến cho người ta cảm thấy vô cùng tiếc nuối, cũng như vừa rồi Đinh Nhị Cẩu thật sự đưa ra một yêu cầu gì nhờ vả gì đó, thì cô sẽ đối xử với hắn sau này như thế nào? Nói cho cùng, có thể là yêu cầu của cô quá cao, nếu không thì làm chi sau khi nghe Đinh Nhị Cẩu nói ra lời nói này, thì chính cô lại thở phào nhẹ nhỏm? - Hai người đừng nói nữa, nhanh lên tới dùng cơm đi, Tiểu Đinh chắc cũng đói bụng rồi.
Dương Hiểu từ phía sau tấm bình phong đi ra …. .
- Ừ.. ăn cơm, Tiểu Đinh có uống rượu không? Cùng chú uống chút, tối nay chú rất cao hứng.
Cổ Thanh Sơn trong hoàn cảnh vừa rồi có chút suy nghĩ không đúng, nhưng có thể lý giải, ai cũng khó mà có khả năng lúc nào cũng giữ vững được tâm tính của mình, giống như là Đinh Nhị Cẩu vậy , thích ứng trong mọi tình cảnh mới là tâm tính tốt nhất.
- Hai người uống rượu trước đi, để tôi gọi Cổ Hiểu Manh xuống dùng cơm.
Dương Hiểu mỉm cười , có chút bất đắc dĩ nói.
Đinh Nhị Cẩu không có chú ý tới ánh mắt Dương Hiểu, nhưng sắc mặt của Cổ Thanh Sơn rất khó nhìn, Đinh Nhị Cẩu cũng không có chú ý tới điểm này, hắn căn bản không biết rõ bây giờ Cổ Hiểu Manh đang trong tình huống như thế nào nữa, hắn còn tưởng rằng Cổ Hiểu Manh đang bận công tác đi đâu rồi, con cái cán bộ nòng cốt ai cũng đều có chút ít tính tình khác người, điểm này Đinh Nhị Cẩu rất rõ ràng, cho nên bình thường hắn tận lực cách ra thật xa .