Làm cho người ta cảm thấy bất ngờ là hôn lễ con trai Triệu Khánh Hổ bất ngờ di chuyển dời địa điểm về Vệ Hoàng sơn trang , đó là nơi sản nghiệp của tập đoàn Vệ Hoàng, ở vào vùng núi phía bắc, cách nội thành Hồ Châu tầm mười km .
- Em nói thử xem vì sao Triệu Khánh Hổ tại sao phải đem địa điểm tổ chức hôn lễ chuyển vào trong núi?
Đinh Nhị Cẩu lái xe, bên tay lái phụ đang ngồi là Cổ Hiểu Manh .
- Có thể là muốn che dấu tai mắt của người, còn cô dâu là hôn lễ lần thứ hai rồi đấy, chỉ mong lần này là bình an.
Đinh Nhị Cẩu thở dài nói, nghĩ đến chuyện hôn lễ ngày đó cùng với cái chết thảm của Đào Chính, Đinh Nhị Cẩu đến bây giờ vẫn còn sợ hãi, hắn xe lái rất chậm, quan sát đến động tĩnh chung quanh, đằng sau còn có một chiếc xe đang theo sau, đó là xe do Đỗ Sơn Khôi chạy, tối hôm qua Đỗ Sơn Khôi cùng Đinh Nhị Cẩu thương lượng, Đinh Nhị Cẩu ở ngoài sáng, còn Đỗ Sơn Khôi thì ở trong bóng tối. - Lần thứ hai? Ý em nói là cô gái mà con trai của Triệu Khánh Hổ kết hôn là lần thứ hai làm lễ cưới?
Cổ Hiểu Manh không hiểu hỏi lại .
- Đúng vậy là lần thứ hai, nhưng lần trước thì hôn lễ chưa có kịp cử hành, chú rể tại trước nhà cô dâu bị xe bị đụng chết, không đến thời gian một tháng, cô gái này lại lấy chồng khác, thật sự là rất bội phục nội tâm của cô gái này rất là mạnh mẽ.
- Bị đụng chết? Ngoài ý muốn sao?
- Không phải là ngoài ý muốn, mà là bị xe cố ý tông chết, nếu lúc ấy em không kịp kéo cô dâu tránh khỏi, đoán chừng cô gái đó hôm nay không làm được cô dâu rồi.
Đinh Nhị Cẩu mặc dù nói một cách lơ đãng, nhưng Cổ Hiểu Manh cũng cảm nhận được lúc ấy cục diện thảm thiết đến cỡ nào, nàng trở nên trầm mặt .
- Yên tâm .. có em ở đây, không có chuyện gì đâu. Hắn muốn đưa tay vỗ bả vai Cổ Hiểu Manh, nhưng cuối cùng, lại đưa tay ra vỗ trên mu bàn tay của nàng.
- Cũng mong là như vậy đi, tại sao chị lại có cảm giác hiện tại thành phố Hồ Châu cùng lúc không có an toàn, giống như lúc này đang giăng một tấm lưới lớn vô hình, tuy nhìn không thấy, nhưng làm cho người phải sợ hãi.
Cổ Hiểu Manh im lặng một hồi rồi nói ra .
Xe hơi vừa mới chạy đến trước cổng sơn trang, đã nhìn thấy một dáng người cao cao đang cùng với bảo vệ lý luận, khi xe chạy đến gần, hắn mới nhìn rõ ràng thì ra là cô gái Từ Kiều Kiều .
- Anh à, tôi là bạn thân của cô dâu, hãy để cho tôi vào trong đi, nếu không tin, để tôi gọi điện thoại cho cô ấy nghe nhé.
- Không được, chúng tôi chỉ cho người có thiệp mời vào, ai không có thiệp mời đều không thể đi vào. Bảo vệ với gương mặt khó chịu, lừ lừ nhìn Từ Kiều Kiều..
- Cô Từ.. lên xe tôi đi, đừng đứng chỗ này tranh cãi làm mất mặt xấu hổ.
Đinh Nhị Cẩu hạ cửa kiếng xe xuống nói .
- Là ..anh sao ?
Từ Kiều Kiều liền mở cửa xe của hắn chui vào, Đinh Nhị Cẩu đem thiệp mời của chủ tịch thành phố cùng thiệp mời Cổ Thanh Sơn đưa cho bảo vệ .
- Chào anh, cô gái này không có thiệp mời, nếu như anh vẫn mang theo vào, nhỡ xảy ra chuyện gì không vui, lúc đó chúng tôi sẽ tìm đến anh đấy.
Bảo vệ cảnh báo trước, chính là Đinh Nhị Cẩu phải cam đoan chịu trách nhiêm khi cho Từ Kiều Kiều vào trong sơn trang.
- Được rồi, không thành vấn đề, tôi cam đoan cô gái này sẽ không trộm đồ của sơn trang đâu.
Đinh Nhị Cẩu lễ phép hướng về phía bảo vệ cười cười, hắn khởi động xe lái vào trong, còn Đỗ Sơn Khôi thì dừng lại xa xa mé ngoài cổng không có theo vào, đến trong sơn trang này, nếu như Cổ Hiểu Manh có xảy ra vấn đề gì, Triệu Khánh Hổ chắc chắn sẽ phụ trách chịu trách nhiệm, đó là điều Đinh Nhị Cẩu tin chắc, hắn hiểu rõ, tại thành phố Hồ Châu, vẫn chưa có người nào dám ở trên địa bàn của Triệu Khánh Hổ gây chuyện. - Hừ..anh mới chính là kẻ trộm đấy.
Từ Kiều Kiều bực dọc nói ra .
- Ai, tôi có lòng tốt mang cô vào trong sơn trang, làm ơn đừng gây nên chuyện, bạn bè thân thiết gì mà kỳ quá vậy? Kết hôn chẳng lẽ không có đưa cho cô thiệp mời sao? Phải để cho đám chó giữ nhà lải nhải không cho vào?
- Ưʍ..tôi lo là Hà Tình đã xảy ra chuyện, lâu nay tôi không có tin tức của Hà Tình, ngày đó tôi đưa cho anh xem tin tức trên báo chí, đó là thông tin duy nhất tôi biết về Hà Tình, anh nghỉ thử xem có thể nào Hà Tình đã gặp bất trắc rồi không hả?
Từ Kiều Kiều giọng nói trầm thấp, rất là lo lắng nói.
- Cô à… đầu óc của cô chắc có vấn đề rồi, hôm nay là hôn lễ của Hà Tình, chúng ta vào thì có thể thấy Hà Tình, hừ… gặp bất trắc ..vậy mà cô cũng nghĩ ra được.
Đinh Nhị Cẩu bất mãn nói . - Tôi nói gặp bất trắc không phải là nàng bị chết, mà là có thể nàng bị ép buộc, tất cả mọi chuyện đều là bị ép buộc, anh có hiểu không?
Từ Kiều Kiều nhìn chung quanh rồi nhỏ giọng nói .
- Đây không phải là vấn đề mà cô cần quan tâm đến, cô cứ tới tham gia hôn lễ, đàng hoàng tham gia xong hôn lễ lập tức trở về, tôi không muốn cô gây chuyện sẽ ảnh hưởng đến tôi, tại vì tôi là người đứng ra đảm bảo cho cô vào đây..
Đinh Nhị Cẩu cảnh cáo nói .
Vào trong Vệ Hoàng sơn trang vườn mới biết được trong lúc này bao lớn , toàn bộ trang viên kiến thiết cơ hồ là có thể điều này dốc núi tới , nói là dốc núi , nhưng thật ra là hai ngọn núi ở giữa một mảnh khe núi , nhưng là bây giờ đã biến thành thích hợp người ở Sơn Trang .
Tại đến đạo thứ hai kiểm tra tuyến về sau, Đinh Nhị Cẩu xe bị một cỗ xe điện thay thế , xe của hắn chỉ có thể là đứng tại đạo thứ hai kiểm tra tuyến bên ngoài . "Nếu Hà Tình bị nhốt ở chỗ này , nàng cả đời cũng đừng nghĩ đi ra ngoài". Từ Kiều Kiều lo lắng nói .
………………………………………………………………………………………….
Triệu Khánh Hổ mặc một bộ đồ rất may rất khéo, sửa soạn bộ đồ này là Hách Giai chủ tịch tập đoàn Đằng Đạt mất tích nhiều ngày nay, trong thời gian vừa qua Hách không hề rời khỏi bên người Triệu Khánh Hổ, Vương Sâm Lâm tuy đã tìm đến nơi này, nhưng đối với Hách Giai, hắn không còn có hy vọng nữa, bởi vì thực lực của Triệu Khánh Hổ thì Vương Sâm Lâm không phải là đối thủ có thể chống lại, nếu như Triệu Khánh Hổ nổi giận, đoán chừng Vương Sâm Lâm trong vòng một đêm, sẽ trở thành phân bón cây cho sơn trang này.
- Nhìn dáng vẻ của anh hình như không vui, hôm nay là ngày đại hỉ đấy. Hách Giai khuyên nhủ .
- Hừ… vừa rồi ngoài cổng bảo vệ gọi điện thoại báo tới, anh tự mình đưa tới thiệp mời đến cho một số quan chức, nhưng chỉ đến lác đác không có mấy người, xem ra bọn họ vẫn sợ bị ảnh hưởng bởi vì trước đây anh là đại ca xã hội đen ..".
Triệu Khánh Hổ lạnh nhạt nói .
- Anh à.. chúng ta không phải là xã hội đen, chúng ta là người làm ăn đàng hoàng, tuy nhiên trong hôn lễ thiếu đi những người này, nhưng khách mới vẫn còn là rất nhiều, lúc này ai là bằng hữu của chúng ta thì sự thật sẽ chứng minh , quan viên không đáng tin cậy, giống như là tất cả những người làm ăn sẽ không vĩnh viễn kết hợp được với những quan viên kia, ngược lại những quan viên càng sẽ không có cùng đi chung một con đường giúp đỡ chúng ta dài lâu, cho nên, vấn đề lợi ích vẫn là trọng yếu nhất. - Nhưng anh rất hận.. vì thành phố Hồ châu anh đã làm ra biết bao nhiêu chuyện cống hiến, bọn họ vẫn không để tôi trong mắt bọn họ, chút mặt mũi này cũng không nể...anh không thể cứ để yếu thế như vậy, Hách Giai em còn chưa rõ, làm kinh doanh thì không có ly khai khỏi được quyền lực chính trị, thực tế tại đất nước chúng ta là như thế, tại Hồ Châu này anh là nhà giàu có nhất, những quan viên này nếu như không muốn trở thành thượng khách của anh, thì anh sẽ đem bọn họ đuổi ra khỏi thành phố Hồ Châu này, đổi đến đây những quan viên gặp chúng ta sẽ chào hỏi, em có tin không ?
Triệu Khánh Hổ cười gằn đến sau lưng của Hách Giai , bàn tay theo gấu váy của Hách Giai duỗi vào trong háng cô, ‘ xoạt ‘ một tiếng, cái qυầи ɭóŧ bằng ren mỏng của cô đã bị Triệu Khánh Hổ thọc ngón tay vào xé rách một cái lỗ hổng từ phía trước cái âm hộ kéo dài đến tận khe đít của cô…