Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh

Chương 83: Cuối cùng cũng rơi vào tay giặc



Hai người cứ như vậy lặng lẽ trầm tư ngồi như một cuộc quyết đấu thầm lặng, một lát sau, hình như là sức lực chịu đựng đã cạn kiệt, Dương Phụng Tê dựa vào ghế sofa trong phòng khách chậm rãi trượt xuống ngồi trên mặt thảm, Đinh Nhị Cẩu tiến cũng không được, thối cũng không xong, cầm trên bàn chai rượu đỏ, dùng ngón tay gắp hai cái ly có chân dài, cũng ngồi xuống ở bên cạnh Dương Phụng Tê.

– Thật ra có nhiều cách sống, chị làm gì mà chọn các sống mệt như vậy?

Đinh Nhị Cẩu đem ly rượu đỏ đưa cho Dương Phụng Tê, mình cũng rót một ly, đem chai rượu đặt ở kế bên người.

– Chị có bản tính rất là hiếu thắng hơn người, chị cũng không muốn chính mình phải có cuộc sống mệt mỏi như vậy, nhưng em không biết đâu, trước đây lúc nhỏ, ba chị luôn giáo dục dạy chị phải tự cường tự lập, việc gì đã làm thì phải là làm hơn tất cả người khác, quyết không được ở phía sau, chị luôn luôn đã làm theo lời như thế, chỉ duy nhất là gặp phải Trần Tiêu Tử tên vô lại này, hắn tạo cho chị thương tổn sâu đậm, đó là ác mộng cả đời mộng chị, chị hận mình tại sao ngu ngốc như vậy, nhưng sự tình đã đã xảy ra, làm sao chị chịu nỗi đã kích này, chị kêu trời, trời không thấu, hô đất, đất không nghe, chị phải làm sao bây giờ!
Dương Phụng Tê ngửa đầu đem ly rượu đỏ tưới hết vào cổ họng của mình, theo góc độ tầm nhìn của Đinh Nhị Cẩu, hắn nhìn thấy giống như là cô đang uống vào một ngụm máu tươi.

– Nhưng dù sao đi nữa, chị sống thật sự mệt mỏi, em cảm giác chị không phải đang vì mình mà sống, giống như là vì cuộc sống của người khác vậy!

– Nói ra thì rất dễ, trên cái thế giới này có mấy người tự do hoàn toàn sống được theo ý mình! Nếu không sống vì sự tán thành của người khác, thì cũng phải sống là do trách nhiệm phải mang trên người.

Dương Phụng Tê lại đem ly rượu rót đầy mời Đinh Nhị Cẩu.

Đinh Nhị Cẩu thấy Dương Phụng Tê nói rất có đạo lý, bao gồm cả chính hắn, ai có thể làm được chỉ vì mình mà sống mà không cần cảm thụ của người khác!

– Chị trước đây cũng như các cô gái khác, luôn mơ ước có người yêu như trong mơ đến với chị, một tình yêu tự mình nắm giữ lấy, nhưng tất cả đã tan tành thành khói bụi, hiện tại cái gì cũng không có, có thể nói hắn hủy hoại cả đời chị, không có lý do gì mà chị tha thứ hắn được, có đôi khi ta chỉ muốn trở về quá khứ để hưởng thụ khoái hoạt trong thời gian ngắn ngủi, nhưng không cách nào xuyên qua thời gian, chỉ có nỗi thống khổ là có thể xuyên qua hết thảy vĩnh hằng!
Đêm nay là đêm Đinh Nhị Cẩu nói ít nhất, bởi vì hắn biết Dương Phụng Tê đã trải qua cái gì, cho nên hắn không trả lời được những câu nói của cô, thời gian chậm rãi đi qua, một chai rượu đã thấy đáy, sau khi Dương Phụng Tê đi tiểu quay trở lại, hai người cũng đã dần dần ngồi kề sát lại với nhau.

– Nhị Cẩu, em hãy trả lời thật cho chị biết, có ưa thích chị không?

Dương Phụng Tê bàn tau nắm ngay cổ áo Đinh Nhị Cẩu, kéo đến trước mặt của mình, môi của cô sáp đến gần miệng Đinh Nhị Cẩu , trái tim hắn lập tức kịch liệt đập loạn lên, tuy rằng không phải là lần đầu tiên nhìn thấy Dương Phụng Tê, nhưng ấn tượng sâu nhất trong tâm trí là khi Dương Phụng Tê đưa núʍ ѵú vào trong miệng đứa bé! Khi đó hắn đã nghĩ nếu như có thể đem người đàn bà này ôm vào trong ngực là thì sướng đến cỡ nào, nhưng khi người đàn bà này càng lúc càng đến gần , hắn lại bắt đầu sợ hãi, bởi vì hắn biết Dương Phụng Tê không phài là Lý Phượng Ny, mục đích của Dương Phụng Tê rất rõ ràng, điều này khiến Đinh Nhị Cẩu luôn cảm thấy không an toàn cho bản thân hắn, nhưng lúc này xem ra, Dương Phụng Tê đã đem hắn dồn đến trong ngõ cụt, không còn đường lui.
– Trong lòng của em, chị không rõ sao?

Đinh Nhị Cẩu cười cười, nói câu đầy ẩn ý.

– Chị không rõ, vậy hôm nay nói cho chị rõ đi!

Dương Phụng Tê khuôn mặt say lờ đờ đầy khêu gợi, không nhượng bộ chút nào.

– Được rồi em nói: rất ưa thích!

Đinh Nhị Cẩu không có cách nào khác, đành nói thật suy nghĩ từ trong lòng hắn, vì thời điểm này, trừ phi người đối mặt là Chung Vô Diệm thì mới từ chối, nói cách khác, không có thằng đàn ông nào mà ngu đến nỗi nói là không thích đâu.

– Vậy em còn chờ cái gì nữa?

Dương Phụng Tê trong lòng buông lỏng, lập tức ôm lấy Đinh Nhị Cẩu, hai bầu vú thịt mềm liền kề sát tại trước ngực Đinh Nhị Cẩu, ngay lập tức Dương Phụng Tê như giông tố bão táp hôn ngiến ngấu lên đôi môi hắn.

Cái lưỡi mềm ướt giống như là rắn độc, quét qua hàm răng, kèm theo làn hơi thở dốc chui vào trong miệng của hắn tựa như là cá Kim Long cực đói truy đuổi đầu lưỡi Đinh Nhị Cẩu, trong khoang miệng hắn, hai người miếng thịt mềm mại khuấy lại với nhau.
Dương Phụng Tê giống như là một con sư tử cái, cỡi giật ra từng món một quần áo hắn, may mà bộ đồ của hắn mặc có chất lượng tốt, nếu không thì đã bị xé rách tơi tả rồi, cảnh tượng này nhìn qua, đúng là một người phụ nữ đang gây bạo lực với người đàn ông!

– Đến đây với chị, em muốn chị như thế nào cũng được!

Dương Phụng Tê thở hổn hển nói xem, tay lần mở dây thắt lưng Đinh Nhị Cẩu tháo ra, thuận tay ném mạnh về phía sau, đập trúng cái đèn chùm thủy tinh, loảng xoảng tiếng va chạm cái đèn nổ tung, nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng hai người đang kíƈɦ ŧìиɦ với nhau.

Đinh Nhị Cẩu ngẩng đầu nhìn người đàn bà chín mọng này, hắn bỗng nhiên cũng muốn cuồng bạo với cô, một tay hắn giữ eo, một tay cố định ghịt mạnh phía trên cái ót Dương Phụng Tê, ánh mắt rơi vào hai bờ môi chứa đầy du͙ƈ vọиɠ của cô.
Khi bàn tay của hắn vừa trèo lên đôi bầu vú xoa bóp không thành hình dáng gì, hai đầu núʍ ѵú chậm rãi bành trướng, từ trên quầng vú nhanh chóng nở lớn đứng lên.

Đặt thân thể ở trên người của Đinh Nhị Cẩu, thân thể mềm mại Dương Phụng Tê run nhè nhẹ, cô muốn lấy ý chí của mình để chinh phục người đàn ông này, nhưng cô không cách nào kháng cự được du͙ƈ vọиɠ mãnh liệt đang tức nghẹn lại của mình, Lúc này đây, cô choáng váng mặt ửng hồng đỏ bừng, giống như bị lửa thiêu đốt, biểu hiện một chút thẹn thùng, thật là say đắm lòng người, đôi chân mày nhíu lại, lông mi run run, trên cái mũi thon hơi thở phập phồng, hàm răng trắng cắn chặc, đôi môi đầy nhục cảm đang bị gã trai trẻ ngậm lên ngấu nghiến.

Trước ngực , đôi bầu vú mềm mại nhưng cao ngất hùng vĩ, căng phình, nhô lên trên cái áo phác họa một độ cong kinh hồn tuyệt đẹp, cảm giác được bụng dưới đang chống đỡ một cây gậy nóng rực, Dương Phụng Tê gò má một đóa mây đỏ, ghé vào bên tai Đinh Nhị Cẩu nói thì thầm:
– Cho chị… mau cho chị….. !!!