Tương Văn Sơn nhận được điện thoại của Giang Bình Qúy, thì không còn có hứng thú tiếp tục luyện võ dưỡng sinh nữa, ông cầm lên chai nước lọc trên ghế đá uống một ngụm, rồi lẩm bẩm:
- Thật sự là trùng hợp, Thạch Ái Quốc làm như vậy là có tính toán sao?
……………………………………………………………………………………..
Buổi sáng sớm chưa đến giờ làm việc, Tương Văn Sơn cùng thư ký Giang Bình Qúy đã đến đệ nhất bệnh viện nhân dân Hồ Châu, tại phòng bệnh cán bộ cao cấp thì thấy Thạch Ái Quốc đang nằm ngủ với bình thở oxy, Tiêu Hồng đang ở chăm sóc ông trước giường bệnh, khi nhìn thấy bí thư Tương Văn Sơn đến, cô muốn gọi Thạch Ái Quốc tỉnh dậy, nhưng Tương Văn Sơn ngăn cản, Tương Văn Sơn thấy Thạch Ái Quốc ngủ, cũng không có muốn quấy rầy ông, nhìn khuôn mặt Thạch Ái Quốc tái nhợt, Tương Văn Sơn như có điều suy nghĩ rồi bước ra khỏi phòng bệnh. Tương Văn Sơn sau khi bước ra ngoài, liền hỏi vị bác sĩ:
- Tình hình sức khỏe của Thạch chủ tịch thế nào?
- Bí thư Tương…chủ tịch Thạch tình hình không tốt lắm, bởi vì bị ngâm người dưới nước rất lạnh, lúc đưa tới bênh viện thì đã bắt đầu nóng rần lên phát sốt, trước mắt đã hút nước ra khỏi phổi, chỉ sợ chuyển biến xấu, bất quá vẫn còn nằm trong trong phạm vi cứu chữa của bệnh viện.
Bác sĩ thận trọng nói, vừa nói vừa nhìn sắc mặt của Tương Văn Sơn, cũng may là Tương Văn Sơn vẫn luôn có vẻ mặt ôn hòa, không có gì thay đổi.
- Nơi này có thể trị liệu được không? Có nên chuyển lên bệnh viện tỉnh?
- À.. trước mắt mà nói cũng không cần phải chuyển viện, với lại tình hình của chủ tịch Thạch cũng không thích nghi di chuyển, nếu cần thiết, chúng tôi sẽ cầu viện trên bệnh viện tỉnh. - Vậy thì tốt, bác sĩ phải nhớ kỹ, chủ tịch Thạch là vì chống lũ mà bị bệnh đấy, nhất định không tiếc bất cứ giá nào, phải chữa trị xong cho chủ tịch Thạch, đây là nhiệm vụ chính trị, bác sĩ có biết không? Nếu có yêu cầu gì, thì cứ trực tiếp gọi điện thoại cho tôi, tôi sẽ đến phối hợp.
Tương Văn Sơn dõng dạc nói..
Đinh Nhị Cẩu thì về cơ bản sức khỏe không có chuyện gì, nhưng vô tình lại là nhân vật anh hùng cứu viện chủ tịch thành phố, ban giám đốc bệnh viện làm sao có thể bỏ qua cơ hội cấu kết này? Thạch Ái Quốc tuy rằng bị thương, nhưng là không đến mức chết, còn Đinh Nhị Cẩu giờ thì không đơn thuần là thư ký, mà còn là có ơn cứu mạng chủ tịch, chỉ dựa vào điểm này, chỉ cần về sau về chính trị, Thạch Ái Quốc đứng vững không ngã, thì Đinh Nhị Cẩu sẽ chắc chắn là hưởng theo vinh hoa, vì thế cho nên Đinh Nhị Cẩu cũng được trong bệnh viện sắp xếp cho 1 phòng tại khu vực phòng bệnh cán bộ cao cấp để kiểm tra toàn diện. ………………………………………………………………………………………
- Chị thật sự là phục em rồi, thật sự là cơ thể của em không biết làm bằng chất liệu gì, chủ tịch thì bị viêm phổi rất lợi hại, đến bây giờ còn thở o xy, còn em thì một vết xước cũng không có, tốt lắm…. lần này em lại nổi danh.
Nếu là chủ tịch đến nằm viện, thì y tá trưởng đương nhiên phải đích thân sắp xếp, vì thế sau khi sắp xếp hô lý chăm sóc xong xuôi cho chủ tịch, Chu Hồng Diễm tự mình qua phòng Đinh Nhị Cẩu truyền dung dịch nước biển cho hắn.
- Chị nói vậy là có ý gì, việc này chị đừng có nói ra ngoài lung tung, không là chuyện tốt đâu, đừng có hại em đấy.
Đinh Nhị Cẩu dặn dò.
- Yên tâm đi, chị sẽ không nói ra đâu, à… Hiễu Ngãi buổi tối nay tới thăm em, cũng dặn chị không cần nói cho em biết trước, hai người cứ tự nhiên trao đổi nhé.. Chu Hồng Diễm nhìn Đinh Nhị Cẩu, cười cười nói.
- À…điện thoại của em tối hôm qua bị ngâm trong nước hỏng rồi, phiền chị tìm mua giùm cho em cái điện thoại di động khác nhé, giờ thì chẳng có liên lạc với mọi người được, có được không? Giúp em nhé.
- Mọi người? Là cùng với Hiểu Ngãi không liên lạc được à?
Chu Hồng Diễm chế nhạo nói.
- Chị à…,nhờ chút chuyện này, được không?
Đinh Nhị Cẩu chắp tay trước ngực ..
- Được rồi, cũng đỡ mắc công chị phải chuyển lời giùm cho em, chờ đi..
Chu Hồng Diễm mỉm cười rồi đi ra ngoài.
Phòng bệnh của Đinh Nhị Cẩu sát bên phòng bệnh Thạch Ái Quốc cho nên khi Tiêu Hồng nhìn thấy Chu Hồng Diễm đi ra ngoài, cô liền lách người bước vào phòng bệnh Đinh Nhị Cẩu.
- Em nói cho chị biết, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra? Thạch Ái quốc là tự mình té xuống sông hay là bị người ta đẩy xuống? Tiêu Hồng khi nói chuyện, giọng của cô đã gắt gỏng rồi, rất dễ hiểu, cô lấy Thạch Ái Quốc là để được hưởng phúc, không phải là cả ngày ở lại đây chăm sóc cho bệnh nhân đấy, vì thế chuyện tối ngày hôm qua cô rất căm tức, vẫn chưa có cơ hội để hỏi Đinh Nhị Cẩu, lúc này mới có thời gian rỗi rảnh, vì thế không dằn nổi, liền đến để chất vấn Đinh Nhị Cẩu.
- Chị à…, tình huống cụ thể em cũng không biết, em đi ở phía sau, trên bờ đê thì tối thui, chủ tịch thì đi tuốt ở đàng trước, xuống chân đê để kiểm tra, nên bị trợt chân, em nghe thấy có tiếng người kêu mới chạy đến, bộ chị hoài nghi có người muốn hại chủ tịch sao?
- Đinh Trường Sinh, chuyện này chị sẽ điều tra đấy, nếu để cho chị điều tra ra chân tướng sự thật, thì em sẽ biết tay. - Không phải vậy chứ, ý của chị là gì thế?
- Có ý tứ gì thì em tự biết, em là thư ký của chủ tịch, tại sao không ở bên cạnh chiếu cố tốt cho ông ấy, mà lại để ông ấy rơi xuống sông? Khi đó em ở đâu? Đang làm gì?"
Tiêu Hồng phẫn nộ.
- Em…
Đinh Nhị Cẩu rất muốn nói hắn là thư ký chứ không phải là cận vệ, hơn nữa,chủ tịch là người trưởng thành rồi, không phải một đứa bé, chính hắn không có thời gian lúc nào cũng nắm lấy tay ông ấy, những lời này của Tiêu Hồng, quả thực làm cho Đinh Nhị Cẩu tức muốn bể phổi.
Nhưng thân phận Tiêu Hồng là vợ của chủ tịch, cho nên cô muốn nói cái gì thì nói, Đinh Nhị Cẩu cũng phải nghe, nhìn Tiêu Hồng thở phì phò đi ra ngoài, Đinh Nhị Cẩu tức giận, rút cây kim tiêm truyền nước biển, quăng qua một bên, giày cũng không mang, thở hồng hộc trong phòng đi tới đi lui. - Tiểu Đinh, chuyện gì vậy? Ai chọc giận cậu vậy?
Tài xế Hồ Hải Quân màng theo một túi hoa quả cùng một ít vật dụng hàng ngày vào phòng bệnh, thấy Tiêu Hồng xồng xộc vừa bước ra không nhìn ai, còn Đinh Nhị Cẩu trên mặt nhăn nhó bực bội, trong lòng hắn hơi lo lắng, xem ra quan hệ Tiêu Hồng và Đinh Nhị Cẩu cũng không có phát triển như trong kế hoạch của hắn..
- Anh Hồ, cám ơn nhiều, em không sao, còn con gái của chủ tịch biết chưa? Anh vào thăm chủ tịch đi..
- Chủ tịch có Tiêu Hồng chăm sóc rồi, tôi cũng không dám vào, Thạch Mai Trinh con gái của chủ tịch đang trên đường chạy đến, chắc cũng rất nhanh sẽ đến đây, cậu giờ có qua thăm chủ tịch không?
Hồ Hải Quân hỏi.
- Um.. hay là anh qua trước đi, em đang lo lắng, dù gì thì cũng là trách nhiệm của em, đúng lúc thì không có bên cạnh chủ tịch để giữ ông ấy lại..