Cám dỗ cũng có giới hạn đấy, đối với Chu Hồng Diễm mà nói, hôm nay nàng có thể làm đến mức này, đã là lên đến đỉnh rồi, nếu Đinh Nhị Cẩu tiến thêm một bước yêu cầu nữa, bất cứ giá nào thì nàng cũng sẽ không đáp ứng nữa, cho dù Đinh Nhị Cẩu có khóc rống lên, Chu Hồng Diễm liền tắt đi webcam.
Đinh Nhị Cẩu:
- Sao lại đột nhiên tắt webcam vậy?
Thiên Nam Địa Bắc:
- Anh hơi quá đáng, suýt chút nữa bị anh lừa..
Chu Hồng Diễm lúc này suy nghĩ lại thấy có chút sợ, nàng đứng lên nhìn chung quanh, trong nhà tuy rằng không có một bóng người, rèm cửa sổ cũng phú kín, nhưng nàng lại có cảm giác vừa rồi đôi mắt kia của Đinh Nhị Cẩu, giống như là đã xuyên thấu khoãng cách để đến nhà của nàng.
Đinh Nhị Cẩu:
- Làm sao quá đáng, tôi chỉ cảm thấy rất bình thường, với lại bây giờ tôi đã phát hiện ra là tôi đã thích cô rồi. Thiên Nam Địa Bắc:
- Không tin… thôi không nói chuyện nữa, tôi rời giường đây, buổi tối nay lại đi trực ca đêm.
Đinh Nhị Cẩu:
- Ai ui..thế thì buồn quá..
Thiên Nam Địa Bắc:
- Sao vậy?
Đinh Nhị Cẩu:
- Vì tối nay sẽ không nhìn thấy cô, đối với thân thể của cô, tôi đã mê rồi.
Đinh Nhị Cẩu miệng toàn mật ngọt…
Thiên Nam Địa Bắc:
- Tôi thật sự là đáng mê như vậy sao?
Đinh Nhị Cẩu:
- Thật đấy… vừa mới nhìn thấy thân thể cô, tôi đã trợn tròn đôi mắt, cô không nhìn thấy sao? Đáng tiếc là tôi không nhìn thấy khuôn mặt của cô, nhưng tôi cho rằng cô có dáng người hấp dẫn như vậy, tất nhiên là cũng sẽ có một khuôn mặt mỹ lệ ..
Thiên Nam Địa Bắc:
- Anh sai rồi, tôi không xinh đẹp chút nào cả, đã làm cho anh thất vọng rồi đấy.
Đinh Nhị Cẩu:
- Sao lại như vậy chứ, cô thấy tôi giống như một thằng thanh niên nông cạn lắm à? Đinh Nhị Cẩu tận lực phủ nhận lời nói của Chu Hồng Diễm, hắn cũng không muốn làm cho người phụ nữ này có cảm giác mình là một người chỉ dựa vào trông mặt mà bắt hình dong.
Thiên Nam Địa Bắc:
- Anh không cần phủ nhận, điều này có thể lý giải, phụ nữ ngoại trừ khuôn mặt, còn những cái khác đều là giống nhau đấy, đàn ông chủ yếu là xem mặt của phụ nữ, nếu có khuôn mặt khó coi, sẽ tặc lưỡi mà nói: “ tắt đèn thì nhà ngói cũng giống như nhà tranh ..” có đúng không?
Đinh Nhị Cẩu:
- Hừ… tên khốn kiếp nào nói như vậy? Nếu nói như vậy là không tôn trọng phụ nữ, thanh minh trước, tôi không phải là người như thế đâu.
Thiên Nam Địa Bắc:
- Có phải là người như thế hay không thì chỉ có trong lòng của anh mới biết, thôi không nói nữa, tôi tắt máy đây.
Chu Hồng Diễm rốt cục có thể an tâm, đem mình lời muốn nói nói hết ra rồi. Nhưng đây là một loại tâm trạng mâu thuẫn, nàng không biết mình làm như vậy là có đúng hay không, cũng không biết vì sao mình có thể chủ động kết nối mối quan hệ với Đinh Nhị Cẩu như vậy, có phải là thật vì không phục câu thách đố của Trịnh Hiểu Ngãi nên mới chứng minh khả năng của mình? Nhưng ngay lập tức trong nội tâm của nàng lại bỏ ngay ý nghĩ này, bởi vì nàng đâu phải là đứa bé mà chỉ vì vài câu kích tướng của Trịnh Hiểu Ngãi mà làm ra chuyện như vậy, nghĩ tới nghĩ lui, có thể là nguyên nhân xuất phát từ bản thân mình…
Nghĩ đến đây, chính nàng giật nảy mình, mình thay đổi khi nào thành loại đàn bà như vậy rồi hả? Ngẩng đầu lên nhìn bức ảnh cô dâu chú rể treo trên tường, bên cạnh nàng người đàn ông kia đã làm gì? vì sao chính mình muốn tự trách đâu rồi, chồng mình đã có thêm một người phụ nữ xinh đẹp, khi mình hỏi, thì chồng mình đã cho một câu giải thích thỏa đáng sao? Giữa vợ chồng với nhau mà chẳng cần trao đổi giải thích, như vậy thì cuộc hôn nhân này thật là giống như ăn dấm chua rồi, cứ hơn mười ngày một lần, chồng mình trở về, cũng không đụng chạm gì vào mình một chút, mình giống như là cái bóng vô hình vậy, nhưng cuộc hôn nhân này là nàng dựa vào, vì thế không dám nói ly hôn, bởi vì nàng biết, chỉ cần mình nói, chồng mình nhất định sẽ đồng ý ngay lập tức, thậm chí nàng đã gặp qua người phụ nữ kia, quả thật tuổi còn trẻ so với nàng, xinh đẹp ….trước đây khi còn là cô gái thì nàng cũng như thế, chẳng qua là do khiếu thẩm mỹ và thời gian mà thôi.
Cho nên khi nàng lỏa lồ phần nào cơ thể cho Đinh Nhị Cẩu xem, chiếm được sự đánh giá cao như vậy, cho nên trong lòng của nàng bắt đầu vì bản thân mình mà cố gắng tìm kiếm lý do nào thỏa đáng nhất, khi một người không nghĩ đến chuyện gì sai trái, thì chẳng cần lý do nào cả, nhưng khi một người khi có ý định làm chuyện gì đó khác thường, thì sẽ tìm ra cả ngàn cái lý do để biện giải cho hành vi của mình, Chu Hồng Diễm hiện tại chính là đang như vậy. Đang lúc Đinh Nhị Cẩu buồn bực vì Chu Hồng Diễm đã tắt máy, thì Từ Kiều Kiều gọi điện thoại tới..
- Uả…còn sống trở về rồi hả? Không có bị người tiền dâʍ hậu sát à?
Đinh Nhị Cẩu nghe điện thoại giận không chỗ phát tiết, cô gái này thật sự là chuyện gì cũng có thể làm, nếu không có chút ít giao tình, chuyện đêm hôm đó thì thật sự hắn không muốn nhúng tay vào.
- Trường Sinh, anh cũng đừng mắng tôi nữa, tôi biết sai rồi, bây giờ tôi đang ở gần cơ quan của anh đây này, anh ra đi, tôi mời anh ăn cơm.
Từ Kiều Kiều thái độ khác thường không có phản ứng khi Đinh Nhị Cẩu mắng, nhau, mà là lại nói nhỏ nhẹ với hắn
- Không cần đâu, tự mình cô ăn đi, tôi còn có việc, bận lắm..
- Tôi biết anh bận rộn, nhưng ăn cơm đâu có tốn bao nhiêu thời gian, giờ cũng đã tan việc, được không? Từ Kiều Kiều khép nép hỏi.
- Ui trời… thật sự là không có biện pháp nào với cô nữa, thôi được rồi..
Đinh Nhị Cẩu dù sao hiện tại cũng không có việc gì làm, hơn nữa hắn cũng cũng muốn biết đêm đó đã xảy ra chuyện gì, vì thế thu thập sắp xếp một chút, rồi ra cổng ủy ban, vừa thấy Từ Kiều Kiều chính một mình đeo túi xách đứng ở ven đường chờ đợi hắn, vừa thấy hắn đi ra, lập tức vui tươi đi đến nắm cánh tay Đinh Nhị Cẩu.
- Ai da…, buông ra, đây là trước cửa ủy ban đông người, với lại tôi với cô đâu có mối quan hệ thân mật như vậy đâu..
- Hì..anh đừng giận nữa mà, tôi cũng đâu có muốn mang tên tuổi của anh ra làm gì, nhưng lúc ấy nếu không nói như vậy, tôi sẽ bị người ta bắt gϊếŧ, nếu vậy thì giờ anh đâu có gặp mặt tôi được..
- Gặp mặt cô thì có chỗ gì tốt… mà hình như cô đúng là sao chổi của tôi đấy, đầu tiên nhìn thấy cô, thì cô bị ăn trộm, suýt chút nữa tôi với người ta đánh nhau, lần thứ hai bằng hữu của cô kết hôn, thiếu chút nữa thì tôi bị xe đâm chết, vừa rồi đây, khi nhận được điện thoại của Triệu Cương nói về cô, thì tôi liền lọt xuống sông, cô suy nghĩ lại xem, có phải là sao chổi xui xẻo không? - Lọt xuống sông? Sao lại thế? Anh có bị thương gì không?
- Không có, mà việc này cô cũng không cần hỏi, hôm nay tìm tôi lại có chuyện gì sao?
- Không có việc gì, anh là bạn trai tôi, tôi tìm anh ăn bữa cơm không được à?
- Này… ngừng lại, tôi trở thành bạn trai của cô khi nào vậy hả?
Từ Kiều Kiều hai tay khoác ở cánh tay Đinh Nhị Cẩu, cũng không chịu buông ra, nói:
- Tôi mặc kệ, dù sao chuyện này Triệu Cương đã nghe rỏ, nếu anh không nhận tôi là bạn gái anh, thì sớm muộn gì hắn cũng bắt tôi mang đi đấy, tôi van anh.