Nghe xong Đinh Nhị Cẩu kể lại, Tiểu Hàn hiểu ra thêm một số điều về Hồng Kỳ, như vậy có thể giải thích được em chồng của mình về chuyện tình cảm rât là lạ kỳ, thì ra nàng có chuyện xưa khó quên.
- Chuyện này dính đến vấn đề an ninh quốc gia, em chỉ nói riêng mình chị mà thôi, chị Hồng Kỳ cũng không muốn người khác biết đến chuyện này, cho nên chị đừng có nói ra ngoài đấy nhé.
- Chị biết, bộ em cho chị là loại người không hiểu biết gì sao? Yên tâm đi, nhưng Hồng Kỳ đối với em như vậy, chẳng phải là đối với em không có công bằng chút nào sao?
- Hì chuyện này có cái gì mà không công bình đâu chị, chỉ là bằng hữu mà thôi, về phần chị Hồng Kỳ nghĩ như thế nào, đó là chuyện riêng của chị ấy, còn chuyện của em thì em tự biết, em cũng không muốn làm thương tổn chị Hồng Kỳ, em không muốn làm vật thế thân cho người khác, về chuyện này chị hiểu chưa? Tiểu Hàn gật đầu, không nói thêm gì…
……………………………………………………………………………………..
Tuy rằng tất cả thư ký đều không phải là con giun trong bụng lãnh đạo, nhưng làm người thân cận bên cạnh lãnh đạo, lúc nào cũng phải chú ý đến mỗi cử động cùng với cảm xúc lãnh đạo đang như thế nào, nếu không làm được như vậy thì chưa đủ tư cách để làm một thư ký.
Rất rõ ràng, Giang Bình Qúy là một thư ký hữu sự, khi hắn nhìn thấy trạng thái của Tương Văn Sơn bước ra khỏi cư xá tỉnh ủy, hắn đã có cảm giác được lần này Tương Văn Sơn thật sự là xong đời rồi, vào trong cư xá chỉ hơn nữa giờ bước ra mà nhìn Tương Văn Sơn giống như là đã già thêm mười tuổi.
Tinh thần uể oải, đi lại mệt mỏi...
Giang Bình Qúy vội vàng bước tới, cầm lấy cặp hồ sơ của Tương Văn Sơn, mở cửa xe ra, đỡ Tương Văn Sơn vào trong xe hơi, hắn lại một lần nữa quan sát Tương Văn Sơn trong khoảng cách gần trạng thái, thật sự là không ổn rồi. - Lãnh đạo, giờ chúng ta đi đâu?
Giang Bình Qúy nhẹ giọng hỏi.
- Trở về …
Tương Văn Sơn ngửa đầu ở phía sau ghế, yếu ớt đáp.
Giang Bình Qúy lái xe trong nháy mắt, chiếc xe đã rời khỏi cư xá tỉnh ủy, chạy về TP Hồ Châu.
Thật ra tất cả mọi người sẽ có một ngày rời khỏi quyền lực, mặc dù là quyền lực có mãnh mẽ tới đâu, ai cũng ý thức đến chuyện này, nhưng Tương Văn Sơn lớn nhất bị đả kích không phải là chuyện ông ta sắp rời khỏi TP Hồ Châu, mà là việc trên tỉnh lại đang xem xét để cho Thạch Ái Quốc thay thế vị trí của mình, điểm này làm cho ông càng căm tức.
Trong mắt ông ta, Thạch Ái Quốc chẳng là cái gì cả, đó là một tiểu nhân, do lần này ông gặp chuyện không may, thì làm gì có cửa cho Thạch Ái Quốc thay vào, trên tỉnh đâu có thể để cho ông rời khỏi TP Hồ Châu nhanh như vậy, nhưng bây giờ có nói cái gì thì mọi việc cũng đã kết thúc xong rồi, nói cho cùng cũng là do mình chủ quan, bây giờ ông mới hiểu được, mười mấy năm mọi việc vô cùng thuận tiện, lắm lúc ông còn nghỉ rằng trên đời này, không có việc gì mà ông làm không được, đến hôm nay ông mới ngộ ra rằng mình đã bất lực rồi. Trong hai năm qua, Thạch Ái Quốc mặc dù làm chủ tịch UBNDTP, nhưng hoàn toàn không có việc gì mà tự một mình định đoạt được, nhưng một khi Thạch Ái Quốc tiếp nhận chức vụ bí thư thành phố, thành quả xây dựng đế chế cá nhân những năm qua của Tương Văn Sơn tại TP Hồ Châu, làm sao có thể tiếp tục được đây này? Không được…quyết không thể nào để cho Thạch Ái Quốc này tiếp nhận được cái chức vụ của mình, nhất định phải ngăn cản Thạch Ái Quốc lại.
…………………………………………………………………………………………
Trong lúc Tương Văn Sơn tinh toán lo lắng, thì Giang Bình Qúy cũng đang suy nghĩ, suy tính đến lần gặp Đinh Nhị Cẩu vừa rồi, cho đến bây giờ lãnh đạo của hắn vẫn không có nói một câu về quyết định tương lai sau này của hắn ra sao, chẳng lẽ ông ta cũng muốn đem mình mang đi chôn xuống mồ giống như ông ta? Nghĩ đến đây, Giang Bình Qúy trong lòng rất buồn bực, làm lãnh đạo mà ích kỷ đến nước này, thật đúng là cũng hiếm thấy.
Suy đi nghĩ lại, Giang Bình Qúy cuối cùng bấm số điện thoại của Đinh Nhị Cẩu, lúc này Đinh Nhị Cẩu còn trên tỉnh, nên không có cách nào gặp mặt được với Giang Bình Qúy, với lại Đinh Nhị Cẩu thấy giờ cũng không còn thích hợp để trực tiếp gặp Giang Bình Qúy, nếu hắn động tâm, như vậy quyền chủ động đã lặng lẽ có khuynh nghiêng về phía Đinh Nhị Cẩu.
-Chuyện này rất là quan trọng, em đừng có lừa anh đấy nhé.
Giang Bình Qúy ngập ngừng một chút rồi nói ra.
- Anh Giang… nói thật, trong chuyện này, về công về tư, anh như là đang đùa giỡn với số phận của mình, nếu ông ta không có lo lắng đến tương lai của anh, thì anh cần gì phải vì ông ta mà lo lắng, cũng như chuyện lũ lụt, nếu anh không tiết lộ ra, không có nghĩa là người khác sẽ không nói, đến lúc đó một khi thượng cấp điều tra ra, ông ta vẫn không thoát khỏi, chỉ sợ đến lúc đó chính anh cũng bị liên lụy, nếu anh không vì bản thân mình lo lắng, thì cũng đừng để người nhà phải lo lắng đến cho anh.. - Ừ… tiểu Đinh, em nói không sai, nhưng làm thế nào để đưa tài liệu cho em? Chuyện này không thể để cho nhiều người biết, bởi vì nếu bị lộ ra thì sau này anh cũng không có cách nào làm người rồi..
Giang Bình Qúy do dự nói.
- Em bây giờ đang có việc ở trên tỉnh, như vậy đi, em gửi cho anh cái địa chỉ, anh đem những tài liệu đó gởi cho người này, đây là một bằng hữu đáng tin cậy của em, anh yên tâm đi, tất cả mọi việc làm sao thì em biết mà.
- Vậy còn chuyện thuyên chuyển ngày đó em nói lãnh đạo đã đáp ứng, sẽ không thất bại chứ?
Giang Bình Qúy vẫn không quên được chức vụ chủ nhiệm khu khai phát công nghiệp này, Đinh Nhị Cẩu trong lòng không khỏi cười khổ, cho tới bây giờ tất cả mọi chuyện đầu nào cũng là do hắn lừa dối, tuy rằng Thạch Ái Quốc đáp ứng rồi, nhưng đó là lời hứa hẹn một khi Thạch Ái Quốc thành công thay thế chức vụ bí thư, theo tình huống trước mắt, Thạch Ái Quốc có thể thuận lợi hay không thì đúng là không thể xác định được. Nhưng chuyện này thì không thể do dự được, chỉ còn hắn hơi chút do dự một điểm, Giang Bình Qúy rất có thể nghi ngờ và không dám còn ý tưởng phản bội Tương Văn Sơn, nếu thế thì Tương Văn Sơn chỉ đổ mà không tử, sau này sẽ còn rất nhiều chuyện rất khó mà xử lý cho tốt được, bởi vì mặc dù là Tương Văn Sơn rời khỏi TP Hồ Châu, chỉ cần ông ta còn lại ở tỉnh Trung Nam, thì tầm ảnh hưởng của ông ta không thể nào ngày một ngày hai mà biến mất khỏi TP Hồ Châu, lúc đó dù là Thạch Ái Quốc có tiếp nhận được vị trí bí thư, sẽ phải tốn nhiều tinh lực để mà tiêu trừ ảnh hưởng cùng với lực cản của bè cánh Tương Văn Sơn, đây cũng là điều mà Đinh Nhị Cẩu không muốn nhìn thấy.
- Anh Giang..hãy tin em một lần, chỉ cần em còn thì sẽ không có vấn đề gì về việc đó, em cam đoan chắc chắn là được, nhưng chuyện tài liệu thì anh phải mau tiến hành mới được. ……………………………………………………………………………………….
Vì thế mà Tiểu Hàn rất nhanh nhận được tài liệu chuyển phát nhanh từ TP Hồ Châu, mà tài liệu liệt kê những vấn đề khớp với những lời Đinh Nhị Cẩu nói trước đấy…
- Tình trạng của TP Hồ Châu hiện tại như thế nào đây? Thời gian sắp tới em có đi theo chị không?
Đương nhiên là có, vì đề phòng chó cùng rứt giậu, toàn bộ hành trình em sẽ hộ tống chị, yên tâm, nếu bọn chúng chỉ cần dám đụng sợi lông trên ngươi của chị, em sẽ chặt đứt cái đuôi của bọn chúng, đến lúc đó cái đuôi của bọn chúng cho dù có muốn rụt về thì cũng không còn.