-Uí trời…chị Chu, đâu cần chị lặng yên không một tiếng động như vậy chứ, hù chết người đấy nhé.
Đinh Nhị Cẩu ngẩng đầu nhìn lên lại thì ra là y tá trưởng Chu Hồng Diễm, không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi.
- Hừm..đó là do em như là mất hồn mất vía, chị đã hắng giọng hai lần e mem vẫn không có nghe, đêm hôm khuya khoắt không ngủ được hay sao mà ngồi ở đây suy nghĩ gì thế?
Chu Hồng Diễm nhìn vào trong phòng bệnh Thạch Ái Quốc, nhỏ giọng nói.
- Hì..giờ em có thể làm gì khác đây, trách nhiệm này ai mang giùm cho?
- Người tài xế kia đâu rồi, chủ tịch bị bệnh, thì đâu cần hắn lái xe, tại sao ban đêm không ở lại canh chừng cho chủ tịch, em vừa đến thì hắn đi ngay à?
- Được rồi, chị Chu …con chị nữa đêm rồi con ra đây, bộ đây cũng là trách nhiệm của chị sao? - Hỏi một câu chẳng ra gì, nếu không phải vì trách nhiệm, ai mà đêm hôm khuya khoắt ở trong bệnh viện lắc lư qua lại làm gì?
- À.. đúng rồi, bệnh tình chủ tịch như thế nào rồi?
- Có thể muốn xuất viện lúc nào cũng được, nhưng chị nghe bác sĩ điều trị nói là chủ tịch muốn ở them trong bệnh viện vài ngày nữa để sức khỏe hoàn toàn hồi phục. À…em có biết là lúc xế chiều hôm nay, vợ chồng chủ tịch cãi nhau, toàn bộ trong hành lang ai cũng đều nghe được.
Chu Hồng Diễm nhìn quanh trong hành lang đã không còn có người, liền khom người đem miệng của mình áp sát vào tai của Đinh Nhị Cẩu nhỏ giọng nói.
-Thật vậy à….chuyện gì chị có biết không?
Đinh Nhị Cẩu hỏi, nhưng ngay trong giây phút hắn hỏi câu này, một phát hiện khiến cho hắn suýt chút nữa nhảy dựng lên.
- Không biết, chuyện tronh nhà người ta ai mà biết được, thôi được rồi.. chị đi kiểm tra các phòng bệnh khác cái đã, gặp lại sau, nếu muốn uống nước thì dến phòng trực của chị, có trà và cà phê đấy. Chu Hồng Diễm nhỏ giọng nói.
- Vâng…lát nữa em ghé uống, cám ơn chị Chu .
- Khách sáo cái gì..
Chu Hồng Diễm đi rồi, nhưng trong long của Đinh Nhị Cẩu đã không còn bình tĩnh rồi, ngay lúc mới vừa rồi, hắn nhìn thấy sợi dây chuyền đeo trên cổ của Chu Hồng Diễm, bình thường thì cũng không có gì đáng nói, nhưng sợi dây chuyền kia Đinh Nhị Cẩu đã từng gặp qua, không phải ở đâu khác, mà là lúc đang trên QQ cùng chat với một người tên là Thiên Nam Địa Bắc gặp qua hình ảnh trên webcam.
Bởi vì Thiên Nam Địa Bắc không chịu lộ ra mặt thật, cho nên Đinh Nhị Cẩu chỉ có thể là nhìn thấy từ cần cổ của nàng trở xuống, mà ngày đó ở trên cổ Thiên Nam Địa là sợi dây chuyền bạch kim kia, hôm nay lại tình cờ nhìn thấy sợi dây chuyền này, làm cho Đinh Nhị Cẩu giật mình, chẳng lẽ Thiên Nam Địa Bắc thật đúng là Chu Hồng Diễm, sẽ không trùng hợp như vậy chứ. …………………………………………………………………………………………
Phía trong phòng bệnh đèn chợt bật sáng, Thạch Ái Quốc từ trên giường ngồi dậy, không biết ông cần cái gì, Đinh Nhị Cẩu không kịp suy nghĩ nữa, vội vàng đẩy cửa vào trong phòng bệnh.
- Lãnh đạo cần gì vậy?
- Uả … tiểu Đinh, cháu đã trở lại à, còn Tiểu Hồ đâu rồi?
Nhìn thấy bước vào là Đinh Nhị Cẩu, Thạch Ái Quốc kinh ngạc hỏi
- Cháu nói an hấy đi về nghỉ ngơi, mấy ngày nay anh ta cũng đã ở đây trực đêm rồi, cháu thay anh ấy một chút.
- Ừ…vậy cháu trở về lúc nào vậy?
-Cháu vừa về trong tối nay.
- À..thế hả..vậy cháu đi về nghỉ ngơi đi, ngày mai đến cũng không muộn, ngồi đây chờ chú đi vệ sinh một chút.
Thạch Ái Quốc nói xong đi vào toilet.
Đinh Nhị Cẩu cũng không còn thời gian suy nghĩ về chuyện của Chu Hồng Diễm nữa, nếu hắn đã đến đây giờ này, chắc thế nào Thạch Ái Quốc cũng sẽ hỏi mình tình hình trên tỉnh, sắp xếp lại suy nghĩ, hắn đang suy tính báo cáo như thế với Thạch Ái Quốc đây, Kiều Dương đột nhiên thay đổi không còn nâng đỡ, đối với Thạch Ái Quốc là một đả kích to lớn, có thể nói làm trong lòng ông ta chỗ dựa duy nhất đã bị mất đi, giống như là buổi tối Trọng Hải đối Đinh Nhị Cẩu nói những lời như vậy, một khi mất đi thì sẽ rất lo lắng, có nhiều băn khoăn do dự trong tính toán, như vậy sẽ lo trước lo sau, vô tình đánh mất rất nhiều cơ hội. Quả nhiên, Thạch Ái Quốc sau khi đi toilet xong trở về, tuy rằng ngồi ở trên giường, nhưng vẫn không có ngủ tiếp được, Đinh Nhị Cẩu kê cái gối lên thành đầu giường để cho Thạch Ái Quốc ngồi được thoải mái một chút.
-Chủ tịch, chú không muốn tiếp tục ngủ nữa sao?
- Không cần, đã lớn tuổi, cũng không có ngủ được nhiều, cháu lên tỉnh công việc như thế nào rồi?
- Vâng.. thông qua chút ít quan hệ cháu đã gặp được Chu tư lệnh, nhưng Chu tư lệnh lại không muốn xen vào chuyện nội bộ của địa phương.
Đinh Nhị Cẩu thành thật nói, hắn liền thấy trong ánh mắt Thạch Ái Quốc hiện lên một tia sắc thất vọng, xem ra là ông đành phải chấp nhận cam long với vận mệnh của mình rồi.
Nơi nào cũng vấp phải trắc trở, vốn thấy đoạn đường này cũng không có ôm bao nhiêu hy vọng sau khi bị Kiều Dương cự tuyệt, bây giờ chỉ còn có Đinh Nhị Cẩu là hy vọng cuối cùng duy nhất, cho nên bây giờ Thạch Ái Quốc quá thất vọng là điều tất nhiên. - Đung như suy đoán của chú, nếu bên quân đội nhúng tay qua mức vào chuyện của địa phương, thì ngay bên trong nội bộ địa phương và trung ương cũng sẽ khó chịu.
Thạch Ái Quốc chết lặng nói.
- Vâng …đúng vậy, nhưng Chu tư lệnh cũng không hoàn toàn đoạn tuyệt, ông lại cho chỉ một con đường, có nói với cháu là chủ tịch nên đến gặp An bí thư trên tỉnh ủy báo cáo công tác thường xuyên hơn, suy cho cùng, An bí thư mới là người quyết định chủ yếu nhất.
- An bí thư? Nói thì dễ như thế, nhưng từ khi An bí thư đến tỉnh Trung Nam về sau, chú chỉ gặp qua ông ta có một lần, ông ta đối với chú có ân tượng hay không là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, với lại không có chuyện gì, bỗng nhiên đi báo cáo công tác, thì có vẻ quá đường đột kỳ lắm..
Thạch Ái Quốc đôi mắt vừa sáng lên, lập tức lại ảm nhạt đi, Đinh Nhị Cẩu đoán không lầm, thật sự là Thạch Ái Quốc buông xuôi, nhưng như thế này là không được, Thạch Ái Quốc sau này sẽ là lực lượng cùng với Đinh Nhị Cẩu đó là điều hắn lo lắng nhất, cho nen hắn phải tìm cách nâng Thạch Ái Quốc đưa lên. - Trước khi rời khỏi tỉnh, cháu đã thông qua người bạn nhờ liên lạc với thư ký của An bí thư thư ký là Để Khôn Thành, nhơ hắn khi nào có cơ hội thích hợp sắp xếp chủ tịch được gặp mặt với An bí thư, trước mắt công việc của thành phố hiện nay là chủ yếu khôi phục trùng kiến sau cơn lũ lụt, chúng ta làm báo cáo, chỉ cần trên tỉnh chú ý tới nỗ lực của chúng ta, hy vọng sự tình sẽ có chuyển biến, với lại từ trên tỉnh cháu cũng không có nghe được lời đồn là trên tỉnh sẽ phái ai xuống đây nhậm chức.
Thạch Ái Quốc mở to hai mắt nhìn tên thư ký của mình, ngay cả thư ký của An bí thư hắn cũng với tới, vậy thì hắn thật đúng là một thư ký có bản lãnh thông thiên rồi, chẳng qua làm lãnh đạo, ông không thể biểu hiện quá mức sự tán thưởng kinh ngạc của minh lộ rỏ trên khuôn mặt… - Ừ… cháu nói cũng đúng, ưu tiên số một hiện nay là trùng kiến, trước mắt phải đem thế cục ổn định lại cái đã, như vậy đi, tiểu Đinh, cháu đi giúp chú làm công việc thủ tục xuất viện, chú phải lập tức xuất viện …
- Chủ t ịch….. bây giờ là nữa đêm rồi..
- Chú biết…nữa đêm thì nữa đêm, tại vì sáng sớm ngày mai là phải đi làm lại rồi, gọi điện thoại cho tiểu Hồ, báo hắn sắp xếp chuẩn bị công việc trước, sáng sớm đưa chúng ta đến ủy ban thành phố.
Tiếng nói Thạch Ái Quốc mạnh mẽ vang dội, tư thái của ông thay đổi cũng làm cho Đinh Nhị Cẩu bị cuốn hút theo, hắn biết là lời nói của mình nổi lên tác dụng, bởi vì trên tỉnh chắc chắn là sẽ không chọn một vị chủ tịch còn nằm ở trong bệnh viện tiếp nhận chức vụ bí thư đấy, đây là tin tức Đinh Nhị Cẩu truyền đạt cho Thạch Ái Quốc vô cùng trọng yếu.