Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh

Chương 887: Bí thư tỉnh ủy



CHƯƠNG 832: BÍ THƯ TỈNH ỦY.

Giang Bình Qúy chú ý tới, hôm nay đi làm, Tương Văn Sơn lấy tay không ngừng xoa bóp sau cổ của mình, hình như là không được thoải mái.

-Bí thư, có phải là bệnh xương cổ lại tái phát, có cần tìm người đến đây xoa bóp bấm huyệt không?

-Không cần, tối hôm qua ngủ không được tốt lắm, hình như là bị sái cổ rồi, cái này cũng mau hết thôi. À gọi điện thoại gọi Đàm Quốc Khánh đến đây một chuyến, tôi có một số việc cần hỏi ông ta.

Tương Văn Sơn nói.

Suy nghĩ tới tối hôm qua lại mình đến cư xá vụиɠ ŧяộʍ với Trịnh Hiểu Ngãi thì bị người ám toán, trong lòng ông căm tức và lo lắng hồi hộp, điều này chứng minh hành vi của ông đã người nắm giữ, tuy rằng ví giấy tờ và cái điện thoại di động bị lấy mất, nhưng ông không tin đây là do đạo tặc gây ra, ông suy đoán là trong bóng tối đang có người theo dõi mình, có lẽ chuyện tối ngày hôm qua đó là một lời cảnh cáo.
Sau khi Tương Văn Sơn tỉnh lại, nghe Trịnh Hiểu Ngãi kể lại ông bị bất tỉnh, phản ứng đầu tiên của ông là nhanh chóng rời khỏi nơi đó, vì thế khi về nhà đã là đêm khuya, ông nhớ lại là lúc ấy từ phía sau có một bóng người giơ tay lên đánh về phía gáy cổ của mình, cả đêm không thế nào ngủ được, mãi đến khi trời sắp sáng ông mới mơ màng chợp mặt được chút.

Vốn chuyện Trịnh Hiểu Ngãi thì Tương Văn Sơn không nghĩ là sẽ bị lộ, bây giờ nhớ lại chuyện xảy ra, nếu người này không tìm thấy, đời này ông cũng sẽ không an lòng, lại nghĩ tới chung quanh mình lúc nào cũng tựa như có đôi mắt đang ngó chừng, thì cũng sẽ không có ngày tháng tốt lành trôi qua, cho nên trước khi rời khỏi TP Hồ Châu, ông nhất định phải đem người này lôi ra ánh sang, bắt cho bằng được.
Với lại Tương Văn Sơn cũng cảm thấy ẩn giấu phía sau chuyện này không phải là đơn giản như vậy, đây cũng là sau khi trở về nhà chậm rãi suy nghĩ, Trịnh Hiểu Ngãi nói là gặp ông bất tỉnh ở phía ngoài cửa, nhưng ông thân thể béo nặng, Trịnh Hiểu Ngãi một mình thì không thể nào kéo ông vào trong nhà được, nếu là như vậy, thì người này nhất định phải có liên quan đến với Trịnh Hiểu Ngãi, hơn nữa rất có thể là nhân của Trịnh Hiểu Ngãi.

Nghĩ đến đây, Tương Văn Sơn cũng thấy một trận khí huyết dâng lên, lâu nay ông vẫn tin tưởng nàng, muốn gì có đó, vậy mà đối xử với ông như thế, nếu như thẩm tra là chính nàng liên hợp cùng với ngoại nhân tập kích, thì mình sẽ không để cho người đàn bà này yên lành, trong lúc chờ Đàm Quốc Khánh tới, Tương Văn Sơn đi lại trong phòng hút thuốc..
…………………………………………………………………………………………

Bên trong gian nhà của khu Tỉnh ủy, bí thư tỉnh ủy Anh Như Sơn ngồi ở trên ghế sa lon, một bên đối diện thiếu tướng Chu Hổ Khanh mặt quân phục, đang rót một chén trà, tuy rằng cùng là thường ủy, nhưng Anh Như Sơn là bí thư tỉnh ủy, bình thường Chu Hổ Khanh đối với Anh Như Sơn vẫn là tương đối tôn trọng, Anh Như Sơn là người đứng đầu của một địa phương, Chu Hổ Khanh cũng là vì muốn phối hợp tạo mối quan hệ tốt giữa địa phương và quân đội mới chấp nhận ngồi vào cái ghế của thường ủy tỉnh.

Với lại Anh Như Sơn còn là chỉnh ủy của quân khu tỉnh Trung Nam, còn là đồng đội với nhau, đây là ý tứ thể hiện về việc Đảng quản lý lực lượng võ trang, nếu như không có chính ủy tán thành, thì trong đảng ủy quân khu có quyết nghị gì trọng đại đều là không hợp pháp, chỉnh ủy còn có quyền mời dự họp hội nghị đảng ủy, cho nên có thể nói Anh Như Sơn đối với Chu Hổ Khanh là lãnh đạo trực tiếp cả hai bên.
Nhưng từ lúc con dâu của ông là Tiểu Hàn gặp chuyện không may, ông rất là phẫn nộ, đồng thời Chu Hồng Kỳ mang về tin tức, đương nhiên tin tức này cũng đã thông qua từ Dương tư lệnh phân khu ở TP Hồ Châu, kẻ đã đào tẩu trốn chạy chính là Cát Hổ, thủ hạ của Tương Hải Dương con của bí thư TP Hồ Châu - Tương Văn Sơn...

-Bí thư…Tiểu Hàn là con dâu của tôi, vốn lời này tôi cũng không muốn nói, sợ rằng người ta nói tôi bao che cho con, nhưng dù sao cũng là con dâu của tôi, là người của nhà họ Chu đấy, cũng may là chưa có xảy ra chuyện gì, nếu nhỡ xảy ra chuyện, thì lão xem cái mặt mo này của tôi đặt ở chỗ nào? Liệu tôi còn ở tỉnh Trung Nam lăn lộn có được nữa không? Lời truyền ra sẽ nói như thế nào về tôi? Hừm, mọi người sẽ nói đừng có nhìn thấy Chu Hổ Khanh trâu bò quyền uy hò hét, ngay cả con dâu của mình cũng không bảo vệ được mà làm được cái gì, lão thấy sao nào, có đúng không?
Chu Hổ Khanh hai mắt đỏ ngầu, hiển nhiên rất là tức giận.

-Lão Chu, bớt giận lại đi, về chuyện này tôi sẽ lấy lại công bằng cho lão, tôi đã cho tổ điều tra đi xuống thành phố Hồ Châu để làm rỏ chuyện này, lão kiên nhẫn chờ một thời gian ngắn thôi.

-Bí thư, không phải là tôi không tín nhiệm tổ điều tra, trong buổi họp thường ủy tôi đã nói, tổ điều tra mà không có người của kỷ ủy tham gia vào là không thích hợp, nhưng lão La cố tình lờ đi chuyện này, kết quả thế nào, người của kỷ ủy trở thành vô dụng, như vậy nếu tổ điều tra có đi xuống, tôi dám bảo đảm, chỉ là vui chơi giải trí sẽ sẽ quay trở lại thôi, sẽ không có bất cứ hiệu quả nào cả.

-Vậy lão giờ muốn làm sao?

-Ý của tôi là lão La phải phái người của kỷ ủy âm thầm xuống đấy, sau này hai tuyến đối chiếu với nhau, lúc đó sẽ biết chuyện gì xảy ra. Bí thư… nói thật, lão La cùng với Tương Văn Sơn là cùng chung một xuồng, nghe nói con của lão La và con của Tương Văn Sơn, tên hỗn đản Tương Hải Dương kết phường cùng nhau buôn bán, về điểm này tôi hy vọng lão có thể quan tâm đến một chút, dĩ nhiên, tôi chỉ là đề nghị, quyết sách vẫn cuối cùng là đo bí thư định đoạt, tôi đi trước đây. À..quên chứ.. còn cô nương của nhà tôi suốt ngày ở trên tỉnh gây chuyện thị phi, tôi muốn chuyển nó đi không, lão có sẽ đồng ý không?
-Ưʍ..làm gì mà tôi dám không đồng ý a, lão Chu…hôm nay tới đây là đề nghị chuyển công tác cho con gái hay là hưng sư vấn tội vậy? Tôi với lão còn chưa trò chuyện mà lão đã muốn đi sao?

-Thôi được rồi, bí thư pha cho tôi nghệ thuật uống trà, giờ muốn uống bắt tôi hoàn lại à? Cơ hội như vậy cũng không có nhiều…

-Ai da… sĩ quan này thật khó chơi, mà nha đầu của lão muốn chuyển công tác đi đâu vậy?

-Thành phố Hồ Châu, chính nó chọn đấy.

Chu Hổ Khanh uống xong chung trà rồi nói.

-Hồ Châu? Sao nó lại muốn về đó chứ, bộ chỗ đó chưa đủ náo nhiệt sao?

-Tôi cũng chẳng biết ý nó nữa, cứ sống chết một, hai về Hồ Châu, tôi đã đá nó từ trong quân đội ra ngoài, lần này không nhường cho nó một lần, không chừng nó dám cùng tôi đoạn tuyệt tình cha con đấy..

-Lão Chu, lão nói quá đi, mà con bé có bạn trai chưa?
-Ưm… nói có thì cũng được, mà nói không thì cũng đúng, thằng bé kia tôi đã thấy, cũng không tệ, nhưng so với con gái của tôi thì còn kém một bậc.

Chu Hổ Khanh kiêu ngạo nói.