Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh

Chương 903: Tính toán của vợ chủ tịch thành phố



CHƯƠNG 847: TÍNH TOÁN CỦA VỢ CHỦ TỊCH THÀNH PHỐ.

Bởi vì tác dụng của thuốc, bây giờ Thạch Ái Quốc hai mắt đỏ đậm, tựa như một lữ nhân đói khát dưới ánh nắng mặt trời chói chang trên sa mạc, đột nhiên nhìn thấy ốc đảo tràn đầy sinh cơ.

Thạch Ái Quốc đem Tiêu Hồng đè xuống giường, tựa như sói hoang, dục hỏa chi phối đầu óc Thạch Ái Quốc không hề nhẹ nhàng, ông cuồng dã làm càn, hung ác hữu lực, cúi đầu xuống bú ɭϊếʍ trên cái huyệŧ ẩm ướt đang tiết dịch của Tiêu Hồng.

Đầu óc quay cuồng Tiêu Hồng thở hào hển, mắt hạnh như ứa ra nước nhìn Thạch Ái Quốc nói:

-Không cần hôn chỗ đó nữa đâu…nhanh vào đi anh!

Thấy Tiêu Hồng đã hướng mình cầu hoan, Thạch Ái Quốc cũng không trì hoãn nữa, quỳ gối giữa háng của nàng, hai tay tách ra cặp đùi tuyết trắng đẫy đà...
Sau đó đưa cây ƈôи ŧɦịŧ đã cương cứng, từ trên hai mép ngoài cái âm hộ Tiêu Hồng ma sát, cảm thụ được độ cứng cây côn ŧɦịŧ cập, xuân tình rung động, dục hỏa lan tràn, nàng vặn veo bờ mông phối hợp với đầu khấc ƈôи ŧɦịŧ cọ xát, rồi đưa cánh tay ngọc thon thon duỗi xuống, cầm lấy cây ƈôи ŧɦịŧ nóng ấm để tại cửa miệng huyệŧ ẩm ướt , khuôn mặt đỏ bừng, dịu dàng nói:

-Anh…nhấn vào đi..

Thạch Ái Quốc cũng đang bị dục hỏa thiêu đốt khó chịu, đẩy cây ƈôи ŧɦịŧ chậm rãi đưa vào bên trong mật đạo nhỏ sâu của nàng rồi dùng sức cắm xuống.

-Ui…

Tiêu Hồng sảng khoái rên lên, đôi lông mày kẻ đen nhíu lại, lúc này hai người bụng đã kề sát cùng một chỗ, không còn có khe hở, huyệŧ đã được côn ŧɦịŧ nhồi nhét hết vào, Tiêu Hồng hồn nhiên chỉ biết vặn vẹo bờ eo, cái mông nở nang liên tiếp nhếch lên đón hùa theo nhịp hoạt động ra vào của cây ƈôи ŧɦịŧ.
Thạch Ái Quốc hoàn toàn tại trong bể dục trầm luân, ông cảm giác được sâu trong huyệŧ mảnh thịt non mềm mại, ấm áp, ma sát vào đầu khấc sảng khoái không thôi, ông dùng sức co lại mãnh liệt thọc vào, mỗi lần Thạch Ái Quốc co rúm đẩy ƈôи ŧɦịŧ xuống, thành vách huyệŧ thu ép chặt lấy đầu khấc mấp máy, Tiêu Hồng rơi vào cơn sướng khoái thay nhau nổi lên..

……………………………………………………………………………………….

Một lúc sau Thạch Ái Quốc cảm giác được từ trong hoa tâm Tiêu Hồng truyền đến hấp lực thật lớn, ông cố đè nén cơn xuất tinh tuôn ra, toàn lực dùng sức đâm chọc ƈôи ŧɦịŧ vào trong, mật huyệt Tiêu Hồng cũng đã run rẩy, dịch nhờn trào ra bên ngoài cửa miệng huyệŧ dính váo đàm lông đen nhánh của hai người thành một màu trắng sữa, trên khuôn mặt của nàng lộ ra thoải mái rêи ɾỉ:
-Ui…ui…nhanh chút…nhanh..

Có thể là bởi vì do uống thuốc kíƈɦ ŧɦíƈɦ, Thạch Ái Quốc trở nên dũng mãnh khác thường, bỗng dưng, Tiêu Hồng thân thể mềm mại run rẩy, cánh tay gắt gao siết chặt hai bên hông của Thạch Ái Quốc hẩy mông lên để cái huyệŧ nuốt hết cây côn ŧɦịŧ kia, tầm ba mươi giây về sau, nàng từ từ hạ cái mông xuống nằm như bất động, khuôn mặt hiện ửng đỏ, khóe môi nhếch lên nụ cười thỏa mãn, nhìn nàng dục tiên dục tử, tóc tai bù xù, thở gấp liên tục, mị nhãn như tơ, Thạch Ái Quốc càng thêm ra sức vì ông cũng không nhịn được thêm nữa, đem tϊиɦ ɖϊƈh͙ nồng nặc bắn sâu vào trong cơ thể Tiêu Hồng.

Hơn hai mươi phút chiến đấu trong cường độ cao đã rút hết khí lực cuối cùng trên người Thạch Ái Quốc, sau khi bùng nổ như là kiệt sức, hai mắt nhắm lại mồ hôi đổ đầm đìa nằm trên thân thể Tiêu Hồng ngủ say.
Nửa giờ sau Tiêu Hồng tỉnh lại, mở ra đôi mắt đẹp, thấy Thạch Ái Quốc nằm úp sấp tại trên người mình, mệt nhọc ngủ say, Tiêu Hồng chăm chú nhìn ông một lát, nhẹ nhàng đẩy ra Thạch Ái Quốc ra khỏi thân mình.

Kéo một cái gối đầu lót ở dưới mông, đem cái huyệŧ nâng lên cao, nghe nói làm như vậy có thể gia tăng tỷ lệ thụ thai.

Có thể nói việc có con đây là cơ hội cuối cùng của Tiêu Hồng, nếu không may một khi Thạch Ái Quốc chết rồi, thì nàng chẳng còn chiếm được cái gì cả, nhưng rồi nàng lại thấy đây cũng chưa hắn là bước cuối cùng, bởi vì nàng phát hiện nếu làm phu nhân của chủ tịch thành phố, mình có thể lợi dụng được rất nhiều mối quan hệ có có lợi ích cho bản thân mình, chỉ là do nàng vẫn chưa thử qua mà thôi, cho nên việc có đứa con chính là bước đi đầu tiên, sau này con đường còn dài, mà Thạch Ái Quốc ít nhất thì cũng còn có thể tiếp tục sinh mệnh chính trị trong vòng mười năm nữa, cho nên nàng sẽ thận trọng tính toán từng bước một.
……………………………………………………………………………………….

So sánh với tổ điều tra của tỉnh ủy do An Cường dẫn đầu, thì tổ điều tra kỷ ủy của Hà Phong không được đãi ngộ tốt như vậy, bọn họ là do Chu Hổ Khanh đề nghị, cho nên sau khi tổ điều tra kỷ ủy đến Hồ Châu liền trực tiếp đến nhà khách của phân khu thành phố.

-Hà chủ nhiệm, chuyện lần này có phải rất lớn hay không? Mây ông ở lại chỗ trong thời gian bao lâu vậy?

Có Chu Hổ Khanh gọi điện báo trước, tư lệnh phân khu viên Dương Thành Quần tự mình tiếp đãi đoàn người của Hà Phong

-Dương tư lệnh, chúng tôi có kỷ luật riêng mình, mà nói thật chúng tôi cũng không biết bao giờ xong việc, cho nên tôi rất cảm tạ Dương tư lệnh chiêu đãi, nhưng về hồ sơ vụ việc quả thật là tôi không thể nói được.
Hà Phong lãnh đạm nói.

Dương Thành Quần nhìn nhìn Hà Phong, trong lòng bực tức, con mẹ chúng mày, không thể nói thì không nói, nhưng không biết dùng câu trả lời lịch sự khách sáo hay sao? Quên đi, dạng người như vậy mình cũng không cần trêu vào, vì thế vốn là Dương Thành Quần sắp xếp chuẩn bị đón tiếp chu đáo liền hủy bỏ, các người cứng rắn như thế thì tự mà đi kiếm ăn đi.

Hà Phong đến đây mang theo chín người, tất cả đều là tinh binh, tại phòng ăn của nhà khách sau khi cơm nước xong, Hà Phong liền triển khai công tác.

Lần trước vụ án của Vương Sâm Lâm, hắn thất bại tan tác quay về, rất là mất mặt, bí thư kỷ ủy Lý Thiết Cương cũng biết Hà Phong vẫn chính là một người tài giỏi, cho nên lần này khi bí thư Anh Như Sơn đề nghị Lý Thiết Cương phái một tổ điều tra bí âm thầm đi đến Hồ Châu, người đầu tiên Lý Thiết Cương cái nghĩ đến chính là Hà Phong.
-Trước mắt tôi thông báo về kỷ luật, bất cứ ai đi ra ngoài nhà khách này, phải được sự đồng ý của tôi, hơn nữa không được đi ra bên ngoài một mình, mà phải là tối thiểu hai người cùng một tổ, khi đi ra ngoài có thể là xe của chúng ta, hoặc là ngồi xe taxi, nhưng phải chú ý đến sự an toàn, trước đây không lâu, ba người kỷ ủy thành phố Hồ Châu đang tìm lấy chứng cớ thì bị một chiếc xe tải đụng chết, thêm một lần sự cố, cũng đã chết bốn người, cho nên tất cả mọi người phải đề cao cảnh giác, tình huống Hồ Châu rất là phức tạp.

Hà Phong vừa mở miệng đã đem tình huống của Hồ Châu ra thông báo, hy vọng có thể tránh thêm một bi kịch phát sinh.

-Điểm thứ hai, chúng ta lần này điều tra trọng điểm có hai việc, một là lần thiên tai vừa rồi tại thành phố Hồ Châu thật sự là có bao nhiêu người tử vong? Lãnh đạo thành phố Hồ Châu báo lên con số là bảy mươi người, nhưng đã có người tố cáo là lãnh đạo Hồ Châu giấu diếm con số sự thật của người bị tử vong, đêy là điều mà chúng ta phải đi xác minh, bắt đầu từ tối nay, chúng ta phân vùng tìm người để hỏi chuyện, dĩ nhiên, lúc mới bắt đầu, thì mọi người còn chưa dám công khai cho biết, cho nên cần các đồng chí vất vả tìm hiểu, đêm nay chúng ta sẽ đến gặp chủ nhiệm hoặc là bí thư tại khu hành chính mới Long cảng, bọn họ có thể là người nắm rõ ràng nhất con số tử vong, việc thứ hai là chú ý lưu tâm đến hành vi trong chuyện chống lũ cứu trợ có làm tròn trách nhiệm hay không? Lần này lũ lụt không phải là nhỏ, nhưng nếu như ứng đối thích đáng kịp thời, thì sẽ không có xuất hiện số người thương vong nhiều như vậy, đây là trách nhiệm của chúng ta nhất định phải tra rõ, không dối gạt các đồng chí, lực lượng kỷ ủy của thành phố Hồ Châu tôi không có tin được, cho nên đến tận bây giờ, trong giới quan trường của TP Hồ Châu cũng chưa biết rõ ràng chúng ta tới đây vì mục đích gì, cho nên phải hành động nhanh chóng, đánh cho bọn họ trở tay không kịp, có ai còn ý kiến gì không?
Hà Phong hỏi.

Những người này đều là theo chân Hà Phong làm không phải là vụ án đầu tiên, cho nên ai cũng không có lên tiếng, bọn họ hiểu được ý Hà Phong, đây chính là trong thời gian dài hình thành phối hợp ăn ý, trong lúc mọi người chuẩn bị thu lại sổ ghi chép chuẩn bị trở về phòng thì Hà Phong lại gọi giật mọi người.

Gã nhìn trong phòng chín người này, quét qua một lần, trầm giọng nói:

-Các đồng chí, tất cả đều là người tin cẩn của tôi, cho nên tôi mới mang các người tới nơi này, tuy rằng nguy hiểm, nhưng sẽ có cơ hội phá án rất lớn, mấu chốt là phải giữ bí mật, đội ngũ của chúng ta thuộc loại nhuộm đỏ, tôi hy vọng sẽ không có kẻ phản bội trong lực lượng của chúng ta, tôi đã nói hết lời, các đồng chí tự giải quyết cho tốt…

Hà Phong khoát tay, giải tán mọi người.