Sau khi Tương Văn Sơn bị điều đi, công việc điều tra của Hà Phong càng thêm thuận lợi, không còn có trở ngại gì, trong lúc này không biết là ai, cũng không biết là xuất phát từ mục đích gì, ở trong bóng tối cung cấp cho kỷ ủy rất nhiều tài liệu mà trong thời gian Tương Văn Sơn làm bí thư tại Hồ Châu vi pháp loạn cương, nhưng Tương Văn Sơn là cán bộ cấp sở, muốn động đến thì với cấp bậc của Hà Phong không thể nào định đoạt, gã chỉ có thể đem tất cả tài liệu cung cấp cho bí thư Kỷ ủy tỉnh Lý Thiết Cương, về phần lãnh đạo ở trên định đoạt như thế nào, đó là chuyện của lãnh đạo.
Không còn có Tương Văn Sơn trong tỉnh ủy Hồ Châu, mọi người thấy cũng bình thường, có thể thấy được thế giới này ai cũng có thể thay đổi được, đừng tưởng rằng mình là trung tâm của vũ trụ, cứ cho rằng không có mình thì sẽ có đại loạn, đây chẳng qua chỉ là ảo tưởng của chính mình mà thôi. Hôm nay thường ủy hội của ủy ban thành phố Hồ Châu cử hành họp, tuy rằng Đinh Nhị Cẩu cánh tay chưa hoàn toàn lảnh hẳn, nhưng cũng đành hưởng ứng lời lãnh đạo kêu gọi, nên vừa xuất viện thì phải đi làm ngay, bởi vì Thạch Ái Quốc đã thấy rỏ, nếu như là dương mưu theo đúng quy tắc thì còn lâu Đinh Nhị Cẩu mới bắt kịp thư ký trưởng Đào Thành Quân này, nhưng nếu nói tính toán không làm theo quy tắc bài bản nào, thì Đào Thành Quân so ra quá kém so với Đinh Nhị Cẩu, hắn dám làm, dám lập ra phương hướng những điều không ai ngờ đến, cho nên ở vào những thời khắc khẩn cấp, thì Thạch Ái Quốc cũng cần dương mưu, nhưng có những âm mưu như Đinh Nhị Cẩu thì vẫn cần thiết hơn.
…………………………………………………………………………………
-Đinh khoa trưởng, có muốn uống nước không? Tôi rót nước cho cậu ? Trương Hòa Trần nhẹ giọng hỏi, do Đinh Nhị Cẩu cánh tay vẫn còn bị đau, cho nên có một số việc sự không làm được, vì thế ủy ban thành phố cử ra một nhân viên trong khoa tổng tổng hợp đế giúp một tay, giúp đỡ những việc lặt vặt như rót nước châm trà cho lãnh đạo.
-Không cần đâu chị Trương, không cần, những lãnh đạo đã bắt đầu họp chưa?
Đinh Nhị Cẩu hỏi, vì tay còn bị đau không ghi chép được nên hắn được ở lại văn phòng của mình.
-Hình như đã bắt đầu rồi.
Trương Hòa Trần không nói nhiều, vì cô cũng nắm được quy củ, cái gì cần nói, cái gì thì không nên nói.
-À…trước đây chị Trương Tỷ ở cơ quan nào?
Đinh Nhị Cẩu từng hỏi cô câu này rồi khi lần đầu tiên gặp cô, nhưng giờ thì lại đã quên nên hỏi, hắn chỉ có ấn tượng là lúc ấy cô mặc một bộ váy áo màu lam, với cái mông bự tròn ngạo nghễ vễnh về phía sau với bên trong cái mông đít hằn lên đường viền cái qυầи ɭóŧ loáng thoáng lộ ra, cái loại đàn bà thành thục đẫy đà này làm cho mỗi một người đàn ông nào nhìn thấy đều phải tim đập thình thịch kho quên. -Tôi trước ở bên cục văn hóa thông tin nhưng công tác tại khu vực Hồ khu cũ, được điều tạm thời lại đây giúp một tay, nói không chừng thì chưa biết bao giờ bị đuổi quay trở về đấy…
Trương Hòa Trần rõ ràng đối tình huống bấp bênh như thế này thì không hài lòng, trên thực tế tại trong trong các cơ quan chính phủ, tình huống như vậy cũng bình thường, cơ quan nào thiếu người, thì điều động những cơ quan ở dưới đi lên phụ giúp, nhưng tổ chức quan hệ, tiền lương đều vẫn phải phụ thuộc vào cơ quan chủ quản cũ, cho nên có rất nhiều cơ quan có ý kiến, nhưng sự điều động bọn họ đều là từ cơ quan thượng cấp, tuy rằng có bất mãn, nhưng cũng đành chịu không có biện pháp gì.
Cho nên thực tế khi phục vụ cơ quan mới nếu không có mối quan hệ quen biết, thì nhất định có lúc sẽ bị trả lại về cơ quan cũ mà chẳng có quyền lợi gì, nhưng nếu có quan hệ, thì khả năng được vào biên chế cơ quan mới, cho nên những người bị điều đi dạng phụ giúp như thế này này cũng thực là khó ngóc đầu lên nỗi, tại vì đối với cơ quan cũ thì đâu có cống hiến gì trực tiếp mà lên chức, còn cơ quan mới thì chỉ là phụ giúp một thời gian rồi lại quay về cơ quan cũ… Lúc này hắn mới có dịp quan sát kỹ khuôn mặt của nàng, mặt trái xoan, một đôi mắt to long lanh, tràn đầy một loại liêu nhân phong tình, áo sơmi màu trắng, bộ váy màu đen, hợp thể mặc ở trên người của Trương Hòa Trần, gần như mang ra dáng người hoàn mỹ tận tình thể hiện tại trước mặt của Đinh Nhị Cẩu rồi, bộ ngực đẫy đà từ bên trong chống đỡ lên cái áo sơmi vừa đúng, có vẻ càng thêm rắn chắc no đủ , một ít da thịt trắng trẻo theo từ cổ áo lộ ra, có lẽ nàng ăn mặc có chút bảo thủ, áo sơmi cũng chỉ để hở một cái cúc áo phía trên cùng.
- Khu vực Hồ khu cũ? Cách xa như vậy sao lại chuyển chị tới nơi này?
Đinh Nhị Cẩu rất là kinh ngạc hỏi.
-Um.. chẳng qua là vì hồi đó trong lúc rãnh rổi có viết mất bài ý kiến đăng trên báo, không phù hợp cho nên đã bị lãnh đạo khu vực Hồ khu cũ kiểm điểm, lúc nói chuyện phiếm với đồng sự, tôi nghe nói trên khoa tổng hợp của ủy ban thành phố cần người giúp một tay, nên đã xin chuyển đến đây, nhưng bây giờ cuối cùng chắc phải trở về lại cơ quan cũ rồi, bởi vì tại đây không giữ lại, ở cơ quan đang thúc giục tôi trở về, Đinh khoa trưởng, cậu nói xem tôi nên làm cái gì bây giờ đây để được giữ lại vào biên chế ở đây? Trương Hòa Trần lúc này rất sốt ruột rồi, nếu không cũng sẽ chẳng đem chuyện này nói với Đinh Nhị Cẩu.
-Việc này chị có nói cho thư ký trưởng chưa?
Đinh Nhị Cẩu nhíu mày hỏi.
-Không có, thấy thư ký trưởng bận rộn quá, lại là làm lãnh đạo lớn, làm sao tôi dám đến nói chuyện này với ông ta, chẳng qua là vừa lúc có cơ hội gặp Đinh khoa trưởng như thế này, cho nên muốn hỏi qua một chút nên làm cái gì bây giờ, có giữ tôi lại hay là để cho tôi trở về cơ quan cũ?
Trương Hòa Trần nói.
-Ưʍ.. chuyện này thì tôi không quyết định được, nhưng tôi có thể chờ lúc thích hợp nói với lãnh đạo, bất quá tôi cảm thấy, cũng có thể lưu chị ở lại đây được, bởi vì khoa tổng hợp quả thật là đang thiếu người, phòng này có khối lượng công việc rất lớn, có điều lại không nhận thêm biên chế, mà chỉ nhờ người đến hỗ trợ, điều này cũng không thực tế.. Đinh Nhị Cẩu cảm thấy giải thích như vậy hợp lý nhất.
-Ừ.. Đinh khoa trưởng, việc này nhờ cậu định đoạt giúp đỡ giùm, hai vợ chồng tôi đang ở vùng ngoại thành cùng với gia đình chồng, nhưng hiện tại thì đang đi làm hỗ trợ ở đây, chúng tôi định tìm xem chung quanh đây có chỗ nào để mua gian phòng, nếu quay trở về lại cơ quan, thì đi làm quá xa, hiện tại chưa có con nhỏ thì còn dễ, nếu sau này có, thì càng thêm phiền toái.
Trương Hòa Trần vừa nghe Đinh Nhị Cẩu nói, ý thức được trong chuyện này còn có thể hy vọng, nếu theo Đinh Nhị Cẩu từ nơi này để biết được ai mới là người có thể quyết định được, như vậy thì chuyện của mình may ra còn có cửa.
-À… đúng rồi, chồng của chị đang làm gì vậy, cũng làm viên chức chính phủ hay ở bên ngoài?
-Hắn ở bên ngoài làm ăn, chủ yếu là phụ việc với cha mẹ ở nhà, nếu tôi được biên chế ở đây, thì có nhiều việc trở nên dễ dàng hơn, Đinh khoa trưởng, chuyện này ai có thể quyết định vậy? Trương Hòa Trần lạị nhắc về vấn đề chuyện của mình.
Đinh Nhị Cẩu đang cùng Trương Hòa Trần nói chuyện, nhưng dư quang ánh mắt vẫn đang ngó chừng trên cặp đùi của Trương Hòa Trần tới lui, đó là một tật xấu không bỏ được, bởi vì Trương Hòa Trần đang ngồi đối diện với Đinh Nhị Cẩu, cho nên làn váy trên đầu gối của nàng, hơi lệch lên phía trên tầm một phần ba cặp đùi thì giữ lại, làm cho Đinh Nhị Cẩu có một cảm giác tim đập thình thịch hơi nhanh.
-Ừm.. chuyện này thì phải do phòng tổ chức nhân sự ở cơ quan cũ quyết định đấy, nhưng nếu khoa tổng hợp tổng hợp thành phố muốn cá nhân người nào, có thể là phòng tổ chức nhân sự cơ quan cũ cũng nể mặt mũi ..
Đinh Nhị Cẩu suy nghĩ rồi nói.
Trương Hòa Trần là loại đàn bà thông minh thành thục, Đinh Nhị Cẩu vừa nói lời này ra, nàng chỉ biết đây là Đinh Nhị Cẩu đang ám chỉ về việc của nàng, chuyện này hắn có thể làm được? Nàng lại nhìn thẳng vào mặt Đinh Nhị Cẩu một chút, rồi hỏi nhỏ: -Đinh khoa trưởng, việc này cậu thật có thể làm được?
Trương Hòa Trần cũng thừa biết là Đinh Nhị Cẩu đang nhìn tới lui trên cặp đùi của mình, nghĩ đến việc Đinh Nhị Cẩu nói chuyện này cũng không cần quá khó khăn, thấy hắn đã cảm nhận được ý của mình, Trương Hòa Trần trong lòng tự nhiên thấy rất là thoải mái nhẹ nhàng.
Có cho hắn nhìn một chút cũng không sao cả, trong đầu Trương Hòa Trần suy nghĩ đơn giản như vậy, hai chân vốn là cái đùi này khoát chéo lên phía trên cái đùi kia, làm như tư thế ngồi hơi mỏi, lơ đãng hạ chân xuống bằng nhau, phía sau lưng cũng tựa vào trên ghế sa lon đổi thành tư thế ngồi thoải mái một chút ở phía đối diện Đinh Nhị Cẩu.
Trương Hòa Trần với bộ dáng như vậy, vốn là không gì đáng trách, nhưng nàng lại hơi hở cặp bắp đùi ra, Đinh Nhị Cẩu tuy rằng ở mặt ngoài làm ra một bộ đang nghiêm túc trao đổi câu chuyện với nàng, nhưng đôi mắt gian tà, vẫn chú ý nơi chính giữa cặp đùi của Trương Hòa Trần, cho nên, khi nàng có hành động như vậy, khiến cho ở giữa phong cảnh của nàng trong thoáng cái lộ ra tại trước mắt của Đinh Nhị Cẩu. Nhìn đến nơi kín đáo nhất thân thể của Trương Hòa Trần, màu trắng cái qυầи ɭóŧ thấp thoáng, ẩn hiện bên trong mờ mờ là thảm tơ đen nhánh chợt lóe lên, do hai bắp đùi ép lại nên hai mép ngoài phồng lên cao, ngay chính giữa trung gian cái âm hộ hình thành một cái khe nhỏ mặt ngoài lớp vải mỏng qυầи ɭóŧ, câu dẫn lấy Đinh Nhị Cẩu, hắn cảm giác được thân thể đã có chút bất an ở bên dưới, hiện tại đã trở nên dục động, thân thể tuy rằng nổi lên phản ứng, nhưng Trương Hòa Trần cũng không có nhìn ra.