CHƯƠNG 866: THÌ RA ĐINH THƯ KÝ CŨNG LÀ NGƯỜI HƯ HỎNG.
Hai người lần nữa da thịt chạm nhau, bởi vì tâm tư biến hóa trở thành kiều diễm mập mờ, Trương Hòa Trần khẽ run lên, hơi thở của nàng trở nên nhanh hơn, từng hơi thở thành thục như lao thẳng vào trong nội tâm của Đinh Nhị Cẩu, lúc này thần sắc Trương Hòa Trần bối rối i xấu hổ, nàng lo lắng liên tục dậm chân, càng làm cho sắc tâm Đinh Nhị Cẩu bùng cháy mạnh, hắn nhịn không được kéo qua tay trái của nàng, cưỡng chế đặt ở bên dưới háng của mình, Trương Hòa Trần cố gắng kháng cự giãy dụa, muốn rút tay về, nhưng mà bị Đinh Nhị Cẩu một mực đè xuống, tay ngọc đành run rẩy chạm vào cây ƈôи ŧɦịŧ đã cương cứng, tuy cách cái quần, nhưng loại cứng rắn và to như thế này làm cho Trương Hòa Trần trong tim nhảy dựng lên, một loại cảm giác khác thường xông lên đầu, tròng thoáng chút thấy Trương Hòa Trần có chút không thích nghi sững sờ, Đinh Nhị Cẩu lá gan lớn lên, một tay vụиɠ ŧяộʍ chen vào bên trong cái váy của nàng ngay giữa hai chân, những đầu ngón tay đụng chạm đến cái qυầи ɭóŧ đang bao vây phía dưới cái âm hộ trơn nhẵn, ngay lập tức, cái loại ấm áp nóng bỏng trong hoa viên vùng cấm làm hắn như điên cuồng lên. Trương Hòa Trần vội vàng kẹp lấy hai chân ngăn cản bàn tay của Đinh Nhị Cẩu xâm phạm, nhưng đã đã quá muộn, ngón tay Đinh Nhị Cẩu theo chính giữa khe thịt âm hộ, nhẹ nhàng vuốt ve, dù cách cái qυầи ɭóŧ nhưng hắn thừa kinh nghiệm để đầu ngón tay ngay động khẩu vạch lên vòng tròn chung quanh khiêu khích lên.
-Đừng..như vậy…. mà…
Trương Hòa Trần lời nói cũng nói không lớn thông thuận rồi, thân thể thành thực rất nhanh phản ứng lại, nên trong khe thịt đã bài tiết ra sền sệt chút ít dịch nhờn, Đinh Nhị Cẩu tinh tường cảm nhận được qυầи ɭóŧ của Trương Hòa Trần đã ẩm ướt, hắn thừa thắng xông lên, không dừng tay kíƈɦ ŧɦíƈɦ trên cái âm hộ mẫn cảm của nàng.
-Um….
Trương Hòa Trần cắn môi, đôi đẹp mắt lông mi chau lại, trong lúc cái mông không an phận tiếp tục giãy dụa, thân thể hơi nàng hơi run rẩy lên, Đinh Nhị Cẩu lại đột nhiên đình chỉ động tác trên tay, theo hơi thở của Trương Hòa Trần càng lúc càng thở hào hển cùng với cái qυầи ɭóŧ đang thêm ẩm ướt, Đinh Nhị Cẩu biết rõ, nếu hắn còn như vậy mà tiếp tục làm xuống, Trương Hòa Trần nói không chừng thật sự sẽ liều lĩnh rên lên, nếu như vậy thì có thể bất chợt nếu có người đi ngoài hàng lang sẽ nghe thấy, trước mắt là hắn sẽ không còn lời nào để mà giải thích rồi.. Trương Hòa Trần đỏ bừng khuôn mặt nói.
-Ứ.. nhìn không ra, thấy Đinh thư ký bình thường đàng hoàng, thì ra cũng là người hư hỏng như vậy, thật sự là tri nhân tri diện bất tri tâm.
Trương Hòa Trần thấp giọng nói.
-Hư hỏng…tôi làm sao mà hư hỏng rồi, chị Trương à… trời đất chứng giám a.
Trương Hòa Trần còn muốn nói điều gì lúc, thì mé ngoài hàng lang truyền đến tiếng bước chân gần lại, Trương Hòa Trần sợ tới mức lập tức thu hồi bàn tay của mình còn để trên cây ƈôи ŧɦịŧ của hắn, vội đứng dậy chỉnh sửa lại làn váy, Đinh Nhị Cẩu cũng ý thức được có thể là Thạch Ái Quốc đi đến, vì thế bước nhanh trở lại phía sau cái bàn làm việc ngồi xuống.
Quả nhiên, Thạch Ái Quốc mang theo cặp công văn bước vào.
Đinh Nhị Cẩu vội vàng bước lên nhận lấy cái cặp công văn, hỏi: -Bí thư, buổi chiều nay sắp xếp là họp bàn về việc ngày mai nghênh đón lãnh đạo trên tỉnh xuống, chú xem qua bản thảo chương trình này của chị Trần mới mang đến thử xem.
Cái gọi là nghênh đón lãnh đạo trên tỉnh, thật ra chính là tiếp đón chủ tịch thành phố mới tới Để Khôn Thành, nghe nói mang quyết đinh xuống là do trưởng phòng tổ chức án bộ tỉnh ủy Ấn Thiên Hoa tự mình đưa tới, lẽ ra nếu đây là một bí thư mới xuống nhậm chức thì Ấn Thiên Hoa đích thân đưa tới mới là thích hợp, nhưng đây chỉ là chủ tịch thành phố, trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy tự mình thì có chút đề cao rồi.
-Ừ… chuyện này cũng không vội, cánh tay của cháu sao rồi, bác sĩ nói như thế nào?
-Vâng…bác sĩ nói khôi phục tốt lắm, cám ơn bí thư.
-Cảm ơn cái gì, phải cố gắng tái khám theo đúng định kỳ, y thuật bệnh viện của thành phố chúng ta cũng cũng tốt lắm, vết thương đạn bắn cũng không phải là đùa giỡn. -Vâng cháu biết rồi, cám ơn bí thư.
-À..sẵn có cô Trương ở đây, cô đi kêu trưởng thư ký đến đây giùm, tôi có việc muốn bàn với cậu ta.
Thạch Ái Quốc ngồi ở trên ghế dặn dò nói, làm đại quản gia, Đào Thành Quân vẫn là người có nhiều mưu trí mà Thạch Ái Quốc cần đến, cho nên khi có bất cứ việc gì thì Đào Thành Quân vẫn là người trước tiên cùng với Thạch Ái Quốc thương nghị, vì thế mỗi lần nếu ông ta muốn gặp Đào Thành Quân lại đây gặp mặt, thì Đinh Nhị Cẩu đều vẫn duy trì một thói quen, phải là tự mình đi tới cửa phòng của Đào Thành Quân mời.
-Um..thôi được rồi, chị Trần về văn phòng đi, để tôi đi mời trưởng thư ký cho.
Có một số việc, không phải ai cũng có thể kiên trì, nhưng cũng sẽ có người kiên trì làm một chuyện, có thể chuyện kiên trì này sẽ mang đến cho hắn rất nhiều lợi ích sau này không ngờ tới được, cho nên Đinh Nhị Cẩu tin tưởng vào cái đạo lý này, hắn vẫn kiên trì làm như vậy, kết quả chính là Đào Thành Quân càng ngày càng tin tưởng Đinh Nhị Cẩu, càng thêm coi trọng hắn. Khi Đào Thành Quân bước vào phòng làm việc của Thạch Ái Quốc, sau khi rót cho Đào Thành Quân và Thạch Ái Quốc tách trà, Đinh Nhị Cẩu định quay về trong phòng làm việc của mình, nhưng là khi hắn lui ra ngoài, thì Thạch Ái Quốc nói:
-Tiểu Đinh, cháu cũng ngồi xuống nghe qua một chút đi.
Đào Thành Quân liếc mắt nhìn Thạch Ái Quốc, lại nhìn Đinh Nhị Cẩu gật đầu.
-Thành Quân, ngày mai sẽ sắp xếp như thế nào? Tỉnh ủy nếu để cho Ấn trưởng phòng tổ chức xuống đây, có phải là muốn phô trương thổi phồng sự việc ? Vậy chúng ta chọn lễ vật ra sao đây? Qủa thật là khó nghĩ…
-Đúng vậy .. ngày mai việc này thật đúng là rất khó làm, Ấn Thiên Hoa người này em cũng không biết, chỉ nghe nói ông ta khuynh hướng nghiêng về ai thì không rõ ràng, An bí thư cũng đã vài lần muốn lôi kéo, nhưng không biết xuất phát từ nguyên nhân gì, cũng không có thành công, bởi vậy có thể nhìn thấy được, người này không đơn giản, còn phần lễ vật có nhiều thì cũng không có ai chê trách, nhưng nếu chúng ta nếu quá mức tiết kiệm, có thể làm cho người ta mất hứng, em thấy xem ra tốt nhất là chúng ta đưa lễ hơi khá một chút. Đào Thành Quân đề nghị.
-Ừ.. lễ nhiều cũng không có ai trách, nếu vậy thì cứ theo cách của cậu làm, cứ xem sắp xếp người nào thao tác làm chuyện này đi.
Thạch Ái Quốc gật đầu nói.
Tuy rằng nói để cho Đinh Nhị Cẩu ở lại nghe, nhưng hắn cũng không có quyền xen mồm vào, cho nên Đinh Nhị Cẩu vài lần định lên tiếng, nhưng cuối cùng vẫn mấp máy miệng rồi bỏ qua, cũng may là Thạch Ái Quốc và Đào Thành Quân đều không có chú ý tới hắn đang muốn nói chuyện.
Thật ra thì Đinh Nhị Cẩu lại cảm thấy chuyện going trông khua chiêng như vậy trong giai đoạn này thì không hợp lúc, hiện tại có rất nhiều dân chúng vẫn chưa có hoàn toàn bình ổn sau cơn lũ lụt, nghe nói vẫn còn có rất nhiều người chưa sửa chữa xong nhà cửa, mùa đông sắp tới khó mà chịu nỗi, lúc này phải là toàn bộ phải nghiêm chỉnh thực hiện chính sách tiết kiệm mới đúng, chỉ vì tiếp đón tân chủ tịch mà muốn làm động tĩnh lớn như vậy, hắn là người đầu tiên không tán thành. Nhưng Đào Thành Quân suy tính cũng không sai, lễ nhiều thì sẽ không có ai trách, hiện nay rất nhiều cán bộ đều là như thế, ngoài miệng mặc dù kêu lớn là tiết kiệm, nhưng từ phía sau lưng thì thường gây nên lãng phí nghiêm trọng, tình huống như vậy làm cho những cán bộ cấp dưới không biết làm như thế nào cho đúng, vì thế thà rằng làm sai, cũng không dám không làm.
-Được rồi tiểu Đinh, cháu thông báo cho các thường ủy, nửa giờ sau đến phòng họp.
Thạch Ái Quốc nói.
-Vâng cháu lập tức thông báo ngay.
Đinh Nhị Cẩu rời khỏi phòng làm việc của Thạch Ái Quốc, cẩn thận gài cửa lại.
Thạch Ái Quốc nhìn cánh cửa đóng lại rồi hỏi:
-Lần này chuẩn bị bao nhiêu?
-Bước đầu tạm thời là hai vạn tiền, cán bộ cấp thính là một vạn, lần này Ấn trưởng phòng xem ra không đơn thuần chỉ là đưa Để Khôn Thành đến đây đơn giản như vậy, có khả năng còn đi thị sát chúng quanh TP Hồ Châu để xem tình hình, cứ coi như là phí vất vả đường xa.. Đào Thành Quân bất đắc dĩ nói.
-Nhưng sẽ để cho ai đi cùng với ông ta, chúng ta cũng không thể đều đi cùng..
-Vâng… Để Khôn Thành nhất định là sẽ đi, dù sao Ấn trưởng phòng cũng là người đưa ông ta đến đây, cũng là lần đầu tiên Để Khôn Thành tận tình làm người chủ đãi khách, xem ra nên để cho Trọng Hải đi theo, nếu Trọng Hải không tị hiềm về việc này, thì sẽ là có khả năng Trọng Phong Dương đã lưu lại người nằm vùng mà Ấn trưởng phòng là một trong số đó ...