-Xin lỗi, tính tình của em tôi, không có ý tứ gì cả..
Cổ Hiểu Manh thấy mất mặt, vội vàng xin lỗi với bọn người Tập đoàn Đông Phương ba vị cao quản.
-Hừ.. tố chất kém qúa.
Tên mập mạp ngồi trong bàn lải nhải nói, nhưng lúc này Đinh Nhị Cẩu không có chấp nhặt với y, ngược lại hắn rất điềm tỉnh ngồi ngay ngắn ở bên cạnh Cổ Hiểu biều hiện bộ dáng rất biết điều.
- Xin lỗi .. chúng ta tiếp tục đi, là như thế này, để tôi báo giá lần cuối cùng….
Cổ Hiểu Manh muốn nhanh chấm dứt việc này, vừa rồi Đinh Nhị Cẩu như là nhảy vào cuống họng nàng dưới ánh mắt của mọi người đè xuống..
-Một trăm vạn, thiếu một phân tiền không bàn đến nữa, phương án này này các người không đồng ý thì còn có những người khác có thể chấp nhận được. Đinh Nhị Cẩu lại một lần nữa dùng lại cắt đứt câu nói của Cổ Hiểu Manh.
Lúc này đây, sửng sốt không chỉ là một mình Cổ Hiểu Manh, mà còn có ba người của Tập đoàn Đông Phương, ngoại trừ người đàn bà kia là hết sức kinh ngạc, còn hai gã đàn ông đều kinh hãi mang theo nghi hoặc, một trăm vạn, con số này cùng với giá ngọn nguồn của bọn họ thì giống nhau như đúc, làm sao có sự trùng hợp như vậy sao?
Trong lúc này hai người lưng bắt đầu ẩm ướt mồ hôi rồi, gã mập mạp không nén được tức giận, cầm lấy một miếng khăn giấy, xoa trán đang toát ra mồ hôi .
-Em điên rồi . . .
Cổ Hiểu Manh đảo mắt nhìn về phía Đinh Nhị Cẩu, nhưng nàng liền thấy trong đôi mắt sáng bóng của Đinh Nhị Cẩu lóe lên một sự kiên định vững chắc, hình như là đang nói : "Hãy tin tưởng..” -Cô Cố … tôi thấy chúng ta không cần thiết tiếp tục đàm phán thêm nữa, vốn là hôm nay chúng tôi cũng đã mang theo hợp đồng, nếu như đạt được thỏa thuận, sẽ ký kết ngay, sau đó tiền sẽ vào tài khoản mà cô chỉ định, nhưng rất tiếc , bởi vì người em của cô làm rối chuyện quá , cho nên chúng tôi xin lỗi...
Tên mập chết bầm đè nén lửa giận, chậm rãi nói, nhưng gã trưởng phòng kia thì không nói gì, Đinh Nhị Cẩu nhìn qua thì biết rõ, gã trưởng phòng này mới là người quyết định, còn tên mập mạp chết bầm kia bất quá chỉ là một tên bù nhìn mà thôi .
-Ừ, nếu vậy thì thôi… , chị Hiểu Manh thu dọn đồ đạc chúng ta đi, còn kịp giờ trở về nhà ăn cơm trưa.
Noi xong hắn liền lôi kéo Cổ Hiểu Manh đang ngơ ngác miễn cưỡng rời đi, cơ hồ là hắn kéo lê mang lấy nàng, vừa đi Đinh Nhị Cẩu vừa đếm bước chân của mình, một, hai, ba . . . bảy , tám , chín … ngay lúc Đinh Nhị Cẩu cũng nghi ngờ cho là phán đoán của mình sai, thì nghe từ phía sau lưng gã trưởng phòng kia kêu giật ngược lại: -Hai vị xin dừng bước….
Đinh Nhị Cẩu cùng Cổ Hiểu Manh rất nhanh liền quay trở về ngồi lại trên chỗ ngồi. .
-Cậu tên họ gì vậy?
Lúc này gã trưởng phòng rất khiêm tốn hỏi.
-Không dám tôi họ Đinh.. Đinh Trường Sinh, còn ngài xưng hô như thế nào?
Đinh Nhị Cẩu luôn luôn là người hiểu chuyện, cho nên cũng nghiêm chỉnh rất lễ phép.
-Tôi là trưởng phòng tài chính của Tập đoàn Đông Phương, họ Đào..là Đào Hàn, rất vui được quen biết với cậu,
Đến bây giờ thì trưởng phòng Đào đã nhìn ra, chuyện đàm phán hôm nay đối tượng không phải là cô gái không có kinh nghiệm gì, mà là chàng trai trẻ lão luyện Đinh Trường Sinh .
-Tôi cũng vậy, rất hân hạnh quen biết Đào trưởng phòng.
Đinh Nhị Cẩu không nói nhiều, nhưng là rất có phân lượng .
-Vừa rồi chúng tôi đã thảo luận cùng cô Cố, cô ấy có báo giá mong muốn là mười lăm vạn, như vậy đi, liền theo ý của cô Cổ Hiểu Manh mới vừa rồi báo giá, mười lăm vạn, lập tức ký hợp đồng có hiệu lực, câụ thấy thế nào. -Trưởng phòng Đào, chắc vừa rồi ông nghe chưa hiểu ý của tôi, chốt giá cuối cùng là một trăm vạn, chứ không phải mười lăm vạn, đây là bản thiết kế độc nhất vô nhị, bất cứ ai coppy qua, chúng tôi cũng là có thể lên đưa lên tòa án kiện thưa về tội xâm phạm bản quyền đấy, cho nên các ông nếu như có muốn, thì cứ dựa theo báo giá của tôi vừa rồi, thiếu một phân đều không đượ , không phải là chúng tôi không nói đạo lý, mà là vì giá trị bản thiết kế này đúng là quý giá.
Đinh Nhị Cẩu một bước cũng không nhường nói.
-Cậu Đinh.. nếu cậu cứ kiên quyết với cái giá này, thì chúng tôi thật sự không còn biện pháp nàonữa , bởi vì chúng tôi không có quyền quyết định cái giá cao như thế.
Đào Hàn khổ sở nói..
-Không có trao quyền thì có thể xin chỉ thị , có muốn hay không, đó là chuyện của các ông, nếu như ông không tin, trong vòng 3 ngày nữa, tôi có thể liên hệ với các tập đoàn địa ốc khác như Vạn Khoa, Lục Địa và Bích Quế Viên, tôi tin rằng đến lúc đó Tập đoàn Đông Phương của các ông có hối hận thì đã muộn.. -Được rồi, vậy năm mươi vạn, giá như vậy được chưa?
Đào Hàn lời vừa ra khỏi miệng, thì Cổ Hiểu Manh đã lắp bắp kinh hãi, duy chỉ có tên mập mạp chết bầm kia thì sắc mặt như thường, chỉ có chút u ám mà thôi.
-Một trăm vạn.
-Sáu mươi vạn..
-Một trăm vạn.
-Tám mươi vạn , đây là giá cuối cùng rồi.
-Thôi cũng được, lập tức có thể ký hợp đồng.
Đinh Nhị Cẩu đình chỉ việc giữ giá , hắn cũng không muốn ép đối phương quá chặt, tại vì khi bọn họ trở về cũng khó mà giải thích với ông chủ, khi đi nhận giá thoả thuận cao nhất là một trăm vạn, lúc về thì báo cũng là một trăm vạn, ai mà tin được đây này?
Lúc này đây Cổ Hiểu Manh không còn dám lén phéng gì với Đinh Nhị Cẩu, sau khi ký xong hợp đồng xong thì ngoan ngoãn đi theo sau lưng Đinh Nhị Cẩu ra hầm đậu xe, nàng ôm thật chặc hợp đồng, như là sợ nó bay mất, từ trước tới giờ nàng chưa từng kiếm qua được nhiều tiền như vậy, đây là lần đầu tiên, mà lần đầu tiên này có được số tiền lớn lại đến từ sự kiên trì giúp của Đinh Nhị Cẩu, điều này làm cho nàng rất là cảm khái. Trong lúc này, rất nhiều sự suy nghĩ bắt đầu xâm chiếm đầu óc của nàng, nàng đột nhiên có được cảm giác, có lẽ hắn chính là người đàn ông mà nàng có thể tin tưởng dựa vào, trong lòng nàng trước đây khó có thể cởi bỏ từ vụ suýt bị cưỡиɠ ɦϊếp, nhưng bây giờ, trong nội tâm tràn đầy ôn hòa, hình như là hàn băng đã trôi qua, sau khi tan chảy thì để lại một mùa xuân ấm áp….