Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh

Chương 949: Nhắc nhở cảnh cáo



CHƯƠNG 893: NHẮC NHỞ CẢNH CÁO.

Đinh Nhị Cẩu không có nuốt lời, sau khi Hồ Hải Quân nghỉ ngơi vài ngày, thì để cho gã quay trở lại lái xe cho Thạch Ái Quốc, bởi vì Đinh Nhị Cẩu nhìn thấy, Thạch Ái Quốc đối với việc sử dụng Hồ Hải Quân vẫn tương đối là hợp ý, ngoại trừ có đôi khi Đinh Nhị Cẩu lái xe bên ngoài, thì những người tái xế khác không hiểu rõ lắm tính tình của Thạch Ái Quốc, nên không có phục vụ được chu đáo, vì vậy hắn xin ý kiến Thạch Ái Quốc, thuận lý thành chương đem Hồ Hải Quân quay trở lại tiếp tục lái xe .

Một buổi sáng sớm, Hồ Hải Quân lái xe đến cư xá Đinh Nhị Cẩu ở, trước đón Đinh Nhị Cẩu, sau đó chạy đến khu cư xá thành ủy.

-Đinh thư ký, cám ơn, lần này tôi có thể quay lại là nhờ có cậu.

Hồ Hải Quân quay về phía Đinh Nhị Cẩu nói lời cảm tạ.
-Ai ..anh Hồ, đừng có khách sáo, công việc chúng ta là phục vụ lãnh đạo, cho nên anh chỉ cần làm tốt là được rồi, nhưng có một chuyện mà em muốn nhắc nhở anh.

-Đinh thư ký, chuyện gì vậy?

- Nói cho cùng em và anh cũng là vì lãnh đạo phục vụ, nói trắng trợn ra, thì em chỉ là một tùy tùng nho nhỏ đi theo dọn dẹp sạch sẽ cho chủ tử, còn anh bất quá suy cho cùng chỉ là một phu xe, anh Hồ..tôi nói ít nhưng hy vọng anh sẽ hiểu chứ?

-Đinh thư ký cậu nói đúng…

-Nếu anh đã hiểu thì em nói thẳng, lãnh đạo nào trong nhà cũng có chút chuyện riêng tư bừa bộn, chúng ta chỉ là thuộc loại phục vụ, thì anh thấy có nên hay không quản đeến chuyện riêng của lãnh đạo?

Đinh Nhị Cẩu ngồi ở vị trí kế bên người lái, xoay mặt nhìn Hồ Hải Quân hỏi.

-Chuyện này….. chúng ta đâu có quyền quản đến chuyện nhà của lãnh đạo?
-Nói đúng, chúng ta làm công tác cũng là vì kiếm miếng cơm ăn, nhưng bí thư đối với anh có chút không hài lòng, hình như anh lại xen vào chuyện gia đình của bọn họ, em không biết là về phương diện nào đó, có thể là anh là bị người lợi dụng, những chuyện này thì chỉ trong lòng anh mới tinh tường mà thôi.

-Đinh thư ký, chuyện đó tôi không có đâu..

Hồ Hải Quân trong lòng run lên, nhưng ngoài miệng dứt khoát không thừa nhận, cực lực phủ nhận nói .

-Anh Hồ, vẫn là câu nói đó, có hay không thì tự trong lòng anh biết, tôi chỉ là một thư ký nho nhỏ chỉ là nhắc nhở cho anh biết mà thôi, có phải là anh cùng với con gái bí thư lui tới khá mật thiết? Có thể là chuyện xuất phát từ nguyên nhân này?

-Ái chà chà, Đinh thư ký, thất là oan uổng cho tôi, cô ấy là con gái của bí thư, bình thường cô ấy muốn làm gì, tôi dám cản lại sao?
Nhưng trên lưng Hồ Hải Quân đã bắt đầu đổ mồ hôi, gã không biết những sự tình này Đinh Nhị Cẩu làm sao mà biết được, nhìn thấy Hồ Hải Quân vội vã cuống cuồng, Đinh Nhị Cẩu trong nội tâm cười lạnh nghỉ thầm “ Hừ.. ngươi vẫn còn giả vờ không biết, ngươi làm sao ngờ được người phụ nữ này đã bị ta đè xuống háng mình rồi, đã vậy còn muốn làm nô ɭệ cho ta, thật sự là buồn cười, một tên lái xe như ngươi mà cũng muốn chơi được con gái của bí thư thành ủy, mẹ mày, chuyện này thì cũng không nói tới vì còn dựa vào bản lĩnh, rõ ràng còn muốn gài bẩy lão tử, thật sự là không biết chết sống, chờ xem .. xem ta như thế nào chậm rãi chơi ngươi …”

-Anh chú ý con cái của nhà cao quan có lui tới thì không phải là chuyện tốt đâu, em khuyên anh về sau nên cách Thạch Mai Trinh xa một chút, bí thư hình như đã biết chuyện gì đó , đương nhiên là em đây không rõ lắm.
Xe đến trước cửa nhà Thạch Ái Quốc, Hồ Hải Quân trong lòng tâm sự nặng nề xuống xe chờ, Đinh Nhị Cẩu tiến lên gõ cửa, lúc này mở cửa là Thạch Mai Trinh, cô gái này đã nghe theo lời của Đinh Nhị Cẩu, ngoan ngoãn trở về nhà .

-Bí thư đâu rồi, còn chưa có rời giường sao?

Đinh Nhị Cẩu nhìn lướt qua phòng ăn và phòng khách, không thấy bóng dáng Thạch Ái Quốc đâu.

-Ma quỷ, vì sao không liên hệ với chị, gọi điện thoại cũng không nhận, em có phải là muốn trốn?

Nói xong Thạch Mai Trinh lớn mật đến đưa bàn tay về phía giữa hai chân Đinh Nhị Cẩu bóp cái đồ vật của hắn một cái.

-Chị điên rồi sao, làm gì vậy? Bí thư nhìn thấy thì chúng ta tiêu đời.

Đinh Nhị Cẩu nhỏ giọng nói

-Hì.. không sao đâu, bọn họ đang còn trong phòng, chị nói cho em biết, em mà không hạ thủ sớm Tiêu hồng, chỉ sợ đến lúc cô ấy có bầu thì chị thật sự phải có một đứa em, tiện nhân kia bây giờ cả ngày lẫn đêm quấn quít lấy ba của chị, chỉ sợ lần này là Tiêu hồng quyết tâm muốn có con..
Thạch Mai Trinh thấy Đinh Nhị Cẩu nghiêm nghị, nên nàng không dám lần nữa khiêu khích hắn, đổi lại một bộ dạng y như là chim non nép vào người hắn .

-Việc này khi nào có thời gian nói sau, trên đường đi em đã cảnh cáo Hồ Hải Quân, về sau chị đừng để ý đến hắn nữa, vạn nhất nếu xảy ra chuyện, thì em không có chịu trách nhiệm đâu nhé.

Đinh Nhị Cẩu nhỏ giọng khuyên bảo .

-Biết rồi chủ nhân.. chủ nhân muốn ăn cái gì, để nô tỳ chuẩn bị.

Thạch Mai Trinh mở đôi mắt to nói, quả thực lại làm cho dục hỏa Đinh Nhị Cẩu lại lần nữa dấy lên.

-Biến, coi chừng em quất chết bây giờ.

Đinh Nhị Cẩu giơ lên bàn tay, Thạch Mai Trinh làm như như sợ hãi hướng đến phòng bếp chạy tới, vừa vặn đúng lúc này Thạch Ái Quốc cũng đang đi ra .

-Há, Tiểu Đinh đến rồi à , ăn gì chưa?
-Bí thư, cháu đã ăn xong.

-Ừ, ngồi xuống chờ chú một chút.

-Bí thư cứ ăn từ từ, không gấp, ăn nhanh đối với thân thể không tốt.

Đinh Nhị Cẩu nói .

Chỉ chốc lát sau, Tiêu Hồng tay bưng một chén cháo đi ra, Thạch Mai Trinh theo ở phía sau cũng bưng một chén cháo, mặc dù ánh mắt của Đinh Nhị Cẩu đang nhìn nơi khác , nhưng thật sự ánh mắt lén lút của hắn 80% đều tập trung lại ở trên người của Tiêu Hồng.

Tiêu Hồng thời gian gần đấy cái huyệŧ đã trải qua được Thạch Ái Quốc không ngừng đổ vào, làm cho nàng càng thêm xinh đẹp thành thục động nhiều người, càng thêm cao quý đoan trang, nàng mỗi ngày kiên trì sáng sớm chạy bộ, cho nên vóc dáng của nàng cực kỳ thon thả, mặt của nàng lại cực đẹp, đó là một loại dung mạo trái xoan hoàn mỹ.

Dậy sớm, tập chạy bộ xong, trên mặt không thi phấn trang điểm, nhưng đôi anh đào lại đỏ mọng, kiều diễm ướŧ áŧ, một đôi mắt dễ thương đen nhánh tràn ngập linh khí, lông mi thật dài khẽ chớp thật là phong tình vạn chủng, lúc này nàng mặc bộ đồ thun trắng thể thao bó sát, thoạt nhìn khiến người tâm động, nhưng lại khiến cho người trong lòng không dám chút nào dám khinh nhờn . .
Cái mông được cái quần thể thao bó sát bóng loáng tựa như lõα ɭồ lộ ra hai bên mảnh thịt mông, không có lộ ra nhưng nằm bên trong làn vải quần rỏ ràng hình dáng cái qυầи ɭóŧ màu hồng bé xíu mơ hồ có thể thấy được, cái mông thịt màu mỡ theo bước chân tả hữu cong vễnh lên, giờ thì mắt của Đinh Nhị Cẩu lướt qua phía trước hạ thể của nàng, cái gò mu âm hộ được cái quần ôm chặt nơi ngã ba khu vực giữa háng, nhô lên cái bánh bao thịt, vừa vặn một đường khe nhỏ chính giữa trung gian như chia đều hai bên mép lớn mập mạp của cái âm hộ, liếc nhìn trộm xong, hắn thật nhanh xoay đầu nhìn xem nơi khác, nếu là chính nhân quân tử thì đâu có phi lễ mà nhìn, cho nên lúc này hạ thể của Đinh Nhị Cẩu bành trướng đến lợi hại, trong lòng hắn mâu thuẫn ngàn vạn dù biết rõ "Trên đầu chữ sắc luôn có cây đao…" nhưng hắn cũng đã không còn cách nào khống chế được du͙ƈ vọиɠ của mình.