Lục Lâm Thiên gật đầu, gần đây hắn vô cùng không yên phận, gây náo nạo.
Giờ phút này, Sát Phá Quân đang khoanh chân ngồi nhìn qua Nam thúc cùng Lục Lâm Thiên, ánh mắt có chút nghi hoặc. Dường như đối với quan hệ của hai người không đoán được ra.
– Được rồi. Bằng vào quan hệ của ta và sư phụ ngươi, không cần đa lễ. Trước mắt ta gặp chút phiền toái, cho nên không có cách nào trị cho ngươi khỏi hẳn. Bất quá tĩnh dưỡng vài tháng ngươi cũng có thể khỏi hẳn.
Tay áo Nam thúc rung lên, nâng Sát Phá Quân dậy.
– Nam thúc, Lục Lâm Thiên là…
Sát Phá Quân đứng dậy, nhìn Lục Lâm Thiên cùng với Nam thúc có chút tò mò hỏi.
– Băng Mộc Tôn giả, ta chính là đệ tử ký danh của Nam thúc.
Lục Lâm Thiên lập tức nói ra. Lúc này hắn đã biết rõ quan hệ giữa Nam thúc và Sát Phá Quân này không tồi. Trong nội tâm không ngừng tính toán, lập tức cướp lời Nam thúc nói.
– Hóa ra là đệ tử của Nam thúc. Khó trách tuổi còn trẻ mà đã có tu vi như vậy. Lại là vũ giả toàn hệ.
Ánh mắt Băng Mộc tôn giả nhìn về phía Lục Lâm Thiên, dường như cũng không quá mức bất ngờ. hắn cũng nhìn ra quan hệ giữa Lục Lâm Thiên và Nam thúc bất phàm. Thế nhưng lúc này Nam thúc lại đang trừng mắt nhìn Lục Lâm Thiên. Trong nội tâm thầm nói, không biết hắn đã đáp ứng thu tiểu tử này làm đệ tử ký danh từ khi nào.
Trong lòng Lục Lâm Thiên lúc này cũng có tính toán của riêng mình. Nam thúc không thu đồ, tự mình nói là đệ tử ký danh, hẳn Nam thúc cũng không nói được gì.
– Không nghĩ tới nhanh như vậy ngươi đã đột phá tới Vũ Tôn. Bốn mươi năm trước từ trong miệng sư phụ ngươi ta cũng chỉ biết hắn thu một người đệ tử. Về sau vận khí của sư phụ ngươi không được tốt lắm mà vẫn lạc. Mà lúc đó thực lực của ta đã bị áp chế, cho nên cũng không có cách nào cứu sư phụ ngươi. Lại thêm một chút sự tình khác cho nên ta mới đi tới đại lục Linh Vũ. Lần này có thể gặp ngươi cũng coi như trút được một bầu tâm sự.
– Trước kia tiên sư thường nhắc tới Nam thúc với đệ tử. Người thường nói lão nhân gia ngài là bằng hữu tốt nhất của người. Chỉ là không nghĩ tới hiện tại tiên sư đã vẫn lạc.
Sát Phá Quân thở dài buồn bã nói.
– Ngươi cũng không cần quá đau thương. Có lẽ sư phụ ngươi còn có một cơ hội sinh tồn cũng không nhất định.
Nam thúc nhìn Sát Phá Quân rồi nói.
– Nam thúc, người nói thực sao?
Sát Phá Quân lập tức mở to mắt rồi nhìn Nam thúc nói.
– Ta cũng chỉ suy đoán như vậy mà thôi. Dùng thực lực của sư phụ ngươi muốn vẫn lạc cũng không hề dễ dàng. Có lẽ thân thể đã vẫn lạc, thế nhưng chỉ cần Hồn anh còn coi như là còn sống. Chờ sau khi ta khôi phục thực lực, ta lại tìm cái mật địa kia một lần nữa. Có lẽ vẫn còn có cơ hội, thế nhưng cơ hội này rất xa vời.
Nam thúc nói.
Ba ngày sau, trên ngọn núi ở hậu sơn Phi Linh môn lúc này có một toàn đình viện tinh xảo được dựng lên. Mà ngọn sơn phong này cũng trở thành cấm địa của Phi Linh môn. Bất luận kẻ nào cũng không được đi vào bên trong. Những kẻ cố tình đi vào giết không tha.