Ngay khi thanh âm Bạch Linh vừa dứt, trong sơn cốc phía dưới đột nhiên vang lên một thanh âm trầm thấp:
– Lưu lại Vũ Linh khí thì có thể đi.
Thanh âm này vừa dứt, ở không trung trước mặt mấy người lập tức xuất hiện một đạo thân ảnh. Mà người này cũng mang mặt nạ. Thế nhưng theo hình dáng bên ngoài mà nói, người này là một phụ thân. Trên người mặc một bộ váy dài, trước ngực cao ngất, lại làm tăng lên vài phần khí chất thành thục vũ mị. Eo nhỏ nhắn, cặp chân dài, đường cong vô cùng mê người.
Sưu Sưu.
Lúc này lại có năm đạo thân ảnh nhanh chóng lao tới. Năm đạo thân ảnh này cơ hồ xuất hiện cùng một lúc. Năm người lăng không mà tới. Khí tức quanh người tràn ra, y phục tung bay. Năm người này có ba người mang mặt nạ, hai người mang áo choàng. Khăn và mặt nạ che khuất mặt cho nên không nhìn thấy rõ bộ dáng cho lắm. Thế nhưng từ thân hình bên ngoài có lẽ là nam tử, không giống như là nữ nhân.
Phong Vũ yêu ưng đứng ở giữa không trung, dường như lúc này cảm nhận được nguy hiểm. Ánh mắt người mang mặt nạ màu xanh kia run lên, thế nhưng không nói gì mà quay đầu nhìn về phía Lục Lâm Thiên.