Đỉnh Phong Thiên Hạ

Chương 1219: Tiến vào trong động



Ca ca!  

Đao mang đánh xuống, ánh mắt Khoái Kiếm Vương lạnh lùng, kiếm quang bạo lướt, đao kiếm giao nhau, không gian bị chém vỡ, Huyết Lục rít gào, một cỗ phản lực đẩy lui Lục Lâm Thiên khiến khí huyết hắn cuồn cuộn, nhờ có Thanh Linh khải giáp phòng ngự nên không sao, nhưng hắn vẫn chưa phải là đối thủ của Vũ vương nhị trọng.  

– Mau, bảo vệ cửa động!  

Công Tôn Hóa Nhai hét lớn, vết sẹo trên mặt run lên, chân khí tràn ra làm cả không gian run rẩy, vài người tu vi không yếu nhất thời bị đánh chết trong tay hắn.  

Lục Lâm Thiên đưa mắt nhìn xung quanh, hắn bị Khoái Kiếm Vương đẩy lui, cũng không tiếp tục ra tay, bởi vì Hàn trưởng lão Linh Thiên môn đã ngăn cản, lúc này không phải thời gian đối phó Khoái Kiếm Vương.  

Nhìn thấy cửa động cách đó không xa, ánh mắt Lục Lâm Thiên trầm xuống, khí xoáy dưới chân chợt lóe, thúc giục lên tới cực hạn, lao thẳng về hướng cửa động.  

– Lục Lâm Thiên, chúng ta thử một trận chiến thế nào, không nghĩ tới lúc trước ngươi còn chưa dùng toàn lực, ngươi làm vậy là vũ nhục ta!  

Lam Thập Tam như quỷ mị ngăn cản trước người Lục Lâm Thiên, sắc mặt nghiêm nghị, thủ ấn bắn ra quang mang chói mắt, chưởng ấn lăng không ầm ầm đánh tới.  

– Lục chưởng môn, ngươi vào trong động trước!  

Trong nháy mắt lại có một thân ảnh trực tiếp ngăn cản trước người Lục Lâm Thiên, một thân hỏa hồng sắc khải giáp bao phủ, xung quanh còn có hỏa diễm nóng cháy lưu động, nhất thời nhiệt độ không gian đều kéo lên.  

Lục Lâm Thiên nhíu mày, đó là người của Vân Dương tông, nhưng không biết là trưởng lão tên gì, theo chân khí mà xem cũng đã tới Vũ vương, còn không phải là Vũ vương bình thường.  

Có trưởng lão Vân Dương tông ngăn cản, Lục Lâm Thiên không chút do dự, thân ảnh trực tiếp lao thẳng vào cửa động.  

– Lục chưởng môn, ngươi lui ra đi!  

Một thanh âm yêu kiều vang lên, thân ảnh xinh đẹp nháy mắt xuất hiện trước người Lục Lâm Thiên, chính là nữ tử đi cùng Lam Thập Tam.  

– Cô nương, vậy phải xem ngươi có thực lực đó hay không!  

Ánh mắt Lục Lâm Thiên trầm xuống, Huyết Lục hiện lên tầng tầng huyết quang, chân khí tử tịch làm người run sợ, chân khí bá đạo không ngừng lan tràn, đao mang chém thẳng xuống, lúc này hắn cũng không có lòng thương hương tiếc ngọc.  

– Lục chưởng môn đúng là không khách khí a!  

Nữ tử chợt lui, đồng thời một đoàn linh lực quang quyển bao phủ cả người nàng.  

Hưu hưu!  

Nữ tử vươn ống tay áo, mềm mại mang theo tiếng xé gió lan tràn, ngay tiếp theo tràn ra cỗ quang mang sáng ngời, hào quang thu liễm hiện ra đoản kiếm màu bạc, chân khí cổ xưa khuếch tán, đoản kiếm phân thành hai, thành bốn, nhất thời hóa thành hàng trăm hàng ngàn hội tụ thành lốc xoáy kiếm quang.  

Quang quyển quanh thân nữ tử trướng lớn, kiếm khí phát ra, không gian run lên, chân khí vô hình làm người vô cùng áp lực, lốc xoáy kiếm quang ngăn cản phía trước đao mang Huyết Lục chém tới.  

Ca ca!  

Cùng một thời gian huyết quang bị đoản kiếm trộn vỡ biến mất, tựa như bị cự thú cắn nuốt.  

– Hồn khí!  

Ánh mắt Lục Lâm Thiên kinh ngạc, đoản kiếm kia rõ ràng là hồn khí, còn không tầm thường, không kém hơn Huyết Lục bao nhiêu, dù là Hoàng cấp cũng đã tới gần trình tự Huyền cấp.  

Tuy kinh ngạc nhưng hắn không kinh hoảng, thân ảnh thoáng chuyển, huyết quang bắn ra đánh xuống.  

– Đi!  

Nữ tử khẽ quát một tiếng, thủ ấn vung lên, mạnh mẽ bay lên cao, thân hình xinh đẹp nhảy múa, lốc xoáy đoản kiếm thu liễm, hóa thành màu bạc, lại giống như nháy mắt gia tốc, phát ra tiếng vang đinh tai nhức óc, thanh thế kinh người cực điểm.  

Hưu!  

Chỉ nháy mắt kiếm quang phá không bay xuống, va chạm cùng đao mang của Lục Lâm Thiên.  

Khoảnh khắc hai đạo công kích va chạm, quang mang chói mắt tán phát.  

Đặng đặng…  

Trong kình khí ngập trời, thân hình Lục Lâm Thiên bị đẩy lui, một cỗ lực lượng mạnh mẽ đẩy hắn bật xa, huyết khí cuồn cuộn, một ngụm ngọt lành xông lên cổ họng bị hắn cưỡng chế nuốt xuống, đồng thời một cỗ lực lượng áp chế linh hồn bao phủ khắp chung quanh hắn.  

– Thật mạnh!  

Sắc mặt Lục Lâm Thiên kinh ngạc, thực lực của nữ tử này còn mạnh hơn Khoái Kiếm Vương, tựa hồ nàng còn chưa dùng toàn lực, khó trách Bạch Linh cũng nói nàng bất phàm.  

Xuy xuy!  

Tiểu Long vẫn đứng trên vai lão đại chưa ra tay, mắt lộ hung quang, nhưng vì Lục Lâm Thiên đã yêu cầu hắn đừng tùy tiện xuất thủ, bằng không hắn đã sớm xông tới.  

Nữ tử cũng bị đẩy lui, khuôn mặt thay đổi, tựa hồ cực kỳ giật mình với thực lực của Lục Lâm Thiên.  

– Để ta đối phó nàng, ngươi vào động trước!  

Chẳng biết lúc nào Thiên Độc Yêu Long đã xuất hiện ở gần đó, thân ảnh hắn chợt lóe, yêu nguyên tràn ra, quyền ấn bám theo xu thế xé trời nháy mắt oanh kích thẳng về hướng nữ tử.  

– Thiên Độc Yêu Long thất giai sơ kỳ thật hiếm thấy, nhưng ngươi còn chưa đủ!  

Một hoàng bào thân ảnh hạ xuống, quyền ấn bám theo thanh thế kinh người va chạm quyền ấn của Thiên Độc Yêu Long, trực tiếp đánh bay hắn ra ngoài mấy chục thước.  

– Mau, đệ tử bốn đại sơn môn bảo vệ cửa động!  

Lư Khâu Mỹ Vi quát lớn, quanh thân tràn ngập chân khí, tầng tầng không gian ba văn mở ra, ánh mắt lãnh khốc sát ý, Lưu Vân Phi Tụ thi triển, trực tiếp vây khôn hai Vũ vương không cho chạy thoát.  

Oanh oanh oanh!  

Giờ phút này âm bạo vang lên đinh tai nhức óc, cuộc hỗn chiến đã trở nên kịch liệt, nơi nơi đều là Vũ vương linh vương, giữa không trung tùy ý có thể thấy kình khí tàn sát bừa bãi, không gian phá nát.  

Người của bốn đại sơn môn còn có Song Đao môn, Ma Tâm cốc đã hình thành xu thế liên thủ, bắt đầu ngăn cản thế lực khác tới gần cửa động.  

Nhưng hành động như vậy lập tức bị mọi người vây công, nhưng bốn đại sơn môn liên thủ muốn đột phá trùng vây cũng không dễ dàng.  

– Phải đi vào động trước mới được!  

Ánh mắt Lục Lâm Thiên trầm xuống, nhìn thấy nữ tử cũng đang phóng về phía sơn động.  

– Lưu lại cho ta!  

Không chút do dự, cũng không thể để người nhanh chân tới trước, dưới chân Lục Lâm Thiên lóe sáng bạch mang, như quỷ mị lao thẳng tới trước, một quyền không chút hoa lệ mạnh mẽ oanh xuống.  

Nữ tử cũng thật không ngờ tốc độ của hắn nhanh như vậy, vội vàng vung tay đón đỡ, một đạo hào quang chói mắt xuất hiện, hội tụ thành quyền ấn đánh vỡ không gian ba văn, nháy mắt va chạm một quyền của Lục Lâm Thiên.  

– Liệt Viêm quyền!  

Lục Lâm Thiên hừ lạnh một tiếng, quyền ấn mãnh liệt biến hóa, đôi mắt hiện hung quang, nhất thời hỏa diễm bùng phát ra quang mang chói mắt, mang theo chân khí nóng rực.  

Quyền ấn hóa thành quang ảnh đỏ đậm uyển như tia chớp bạo lướt bay tới, hai đạo quyền ấn đồng thời va chạm vào nhau.  

Nháy mắt cả không trung như đọng lại, không gian chao đảo, quang mang tán phát.  

Một tiếng nổ vang ầm ĩ như sấm sét, vang vọng dựng lên cuối chân trời…  

Phanh!  

Năng lượng phong bạo khủng bố nháy mắt thổi quét, trộn vỡ cả phiến không gian.  

Lúc này hai người đều thi triển công kích bằng bản thể, Lục Lâm Thiên cũng không nếm thiệt thòi, một quyền oanh ra thân ảnh hắn lướt qua nữ tử lao thẳng về hướng cửa động.  

Phanh!  

Thân hình nữ tử thoáng lảo đảo, nhanh chóng phi thân tránh né, ánh mắt nhìn thấy Lục Lâm Thiên đang lao tới sơn động, thân thể mềm mại chợt lóe, nháy mắt đánh tới.