Lục Lâm Thiên do dự, nhưng lại muốn nhìn kỹ lại, nhất định phải cẩn thận chọn lựa mới được.
– Lục Lâm Thiên, ngươi tốt nhất nhanh một chút, thời gian không nhiều lắm, ngươi có chọn xong hay chưa!
Nhìn thấy Lục Lâm Thiên do dự không chừng, Đồng Quy Tinh lên tiếng, hắn đã nhìn thấy Lục Lâm Thiên cầm vũ kỹ địa cấp, tựa hồ là muốn khích tiểu tử kia thu lại.
– Không cần gấp, tự nhiên là sẽ chọn nhanh thôi!
Lục Lâm Thiên không quản Đồng Quy Tinh, cắn răng ném vũ kỹ địa cấp sang bên, tiếp tục chọn lựa.
Nhìn thấy chưởng môn ném bỏ vũ kỹ địa cấp, Linh Vũ song quái, Tả Thiên Khung bọn họ siết chặt nắm tay, cảm giác còn khẩn trương hơn cả chính họ chọn lựa.
Một lát sau, khi sắc mặt nhóm người Đồng Quy Tinh đã thật khó xem, Lục Lâm Thiên cầm lên một vật, đó là một chiếc hộp thật bình thường, thật thô, lại khiến cho hắn chú ý.
Lục Lâm Thiên mở hộp, phát hiện một chìa khóa, cực kỳ tương tự ba chuôi chìa khóa hắn lấy được lúc trước, tài liệu giống nhau như đúc.
Nhìn chăm chú vào chìa khóa, Lục Lâm Thiên đột nhiên cảm giác được chuyện gì, trong ánh mắt khó hiểu của mọi người, thu vào trong trữ vật giới chỉ.
Không cần vũ kỹ địa cấp, ngược lại lấy một chìa khóa vô dụng, điều này làm Lữ Chính Cường cùng Lư Khâu Mỹ Vi chợt liếc mắt nhìn nhau.
Nhìn thấy Lục Lâm Thiên thu chìa khóa, nhóm người Đồng Quy Tinh cười thầm, ở trong lòng bọn hắn đó chỉ là vật phẩm vô dụng mà thôi, căn bản không ảnh hưởng được gì.
Nhưng Lục Lâm Thiên thì nghĩ khác, trong mơ hồ cảm thấy mình nhất định phải lấy chìa khóa, tựa hồ trong đáy lòng hắn có một thanh âm hô hoán hắn làm như vậy, hắn tin vào trực giác của mình, cho nên cắn răng thu vào.
Đã làm xong quyết định, Lục Lâm Thiên cũng không để ý mọi người nghĩ như thế nào, nhìn thấy biểu tình của họ, chỉ khẽ cười không nói, vẫn chưa dừng động tác, tiếp tục tìm kiếm, mỗi khi hắn mở ra một hộp gấm ánh mắt người của bốn đại sơn môn lại hung hăng trừng hắn.
Sau một lát Lục Lâm Thiên cầm lên một hộp ngọc trắng, trong hộp ngọc là một thanh trường đao màu xanh, vừa mở ra một cỗ khí tức dày nặng sắc bén lan tràn, nhưng chỉ tích tắc liền biến mất, giống như không hề có chút đặc điểm gì.
Sau thoáng do dự, Lục Lâm Thiên thu đao vào trữ vật giới chỉ, trực giác nói với hắn thanh đao này không tầm thường.
Ngay sau đó hắn tìm kiếm một lúc, trong tay cầm một hộp gấm, một cỗ khí tức lan tràn, đó là một ngọc giản, vừa nhìn thấy trong lòng hắn lập tức điên cuồng nhảy dựng lên, bởi vì khí tức này thật giống Chu Tước quyết cùng Huyền Vũ quyết, chính là một trong Tứ Thần quyết.
Cơ hồ không có chút do dự, Lục Lâm Thiên liền thu vào trong giới chỉ, nếu có thêm vật này xem như so sánh được với vũ kỹ địa cấp cao giai, đây mới là khủng bố, đây là chuyện có thể gặp mà không thể cầu.
Nhìn thấy Lục Lâm Thiên lựa chọn xong, trong đó có hai kiện đồ vật không biết dùng làm gì, trên mặt mọi người lộ vẻ khinh thường, thầm than hành vi phá sản của hắn, lại sai sót cơ hội tốt như thế.
– Tốt lắm, đã lựa chọn xong ba kiện bảo vật, Lục Lâm Thiên, hiện tại ngươi không còn yêu cầu gì đi!
Gia Cát Tây Phong nói.
– Đã không có, chư vị hãy phân phối thành năm phần đi, miễn cho có người chạy tới, nhưng đừng quên sau khi chia thành năm phần, Phi Linh môn vẫn còn quyền lợi lựa chọn phần tối ưu nhất.
Lục Lâm Thiên mỉm cười nói, không cần biết trong lòng người khác nghĩ thế nào, nhưng hắn hiểu rõ ràng ba kiện bảo vật của mình, chỉ nói một trong Tứ Thần quyết cũng đã cực kỳ trọng yếu.
– Hừ!
Nghe được lời của hắn, mọi người hừ lạnh một tiếng, nhưng không thể phản đối, bởi vì đã ước định trước.
– Ha ha, bắt đầu phân phối đi!
Vân Tiếu Thiên đã sốt ruột, bởi vì còn có một phần của Vân Dương tông.
Lục Lâm Thiên cảm thấy đau lòng, bản thân tính kế thế nào cũng không vượt qua được nhạc phụ này, mình được hai thành, lại bị Vân Tiếu Thiên âm thầm lấy một thành, với tính cách thần giữ của của hắn, quả thật muốn chết!
Vân Tiếu Thiên tựa hồ nhìn thấu suy nghĩ của Lục Lâm Thiên, truyền âm:
– Tiểu tử, ngươi đau lòng cái gì, nếu không phải dọc theo đường đi ta bảo hộ người của Phi Linh môn, thương vong liền lớn, nếu không có ta chỉ sợ hai thành của ngươi cũng không lấy thuận lợi như vậy, hơn nữa chúng ta đã sớm liên minh, ta không có chiếm tiện nghi của ngươi!
Nghe được lời của Vân Tiếu Thiên, Lục Lâm Thiên chỉ có thể cười khổ, lần này bị thiệt thòi thật không nhỏ.
Lúc này mọi người đã vội vàng tham gia phân phối bảo vật, cũng không ai tư tàng, nếu bị bắt được đây không phải chuyện cá nhân, ảnh hưởng chính là thanh danh sơn môn, có đôi khi thanh danh quan trọng hơn cả sinh mạng, âm thầm thì không nói gì, nếu công khai sẽ không ai đi làm, bởi vì đây là tiềm quy tắc.
– Là vũ kỹ huyền cấp, thật nhiều huyền cấp!
– Còn có linh kỹ huyền cấp cùng đan dược thất phẩm!
– Đều phân phối, phân thành năm phần, sẽ có dư ra!
Mấy trăm người cùng ra tay, hơn nửa canh giờ sau đã phân phối xong, nhất thời trong thạch thất chất đầy năm đống bảo vật.
Đồ vật cực kỳ nhiều, xếp thành năm phần như năm ngọn núi nhỏ, nhìn thấy làm người nóng nảy, nếu mang về tới sơn môn, thực lực cả môn phái sẽ đề cao thật lớn, các đại sơn môn đều có thể mở rộng.
Nhóm vật phẩm này đối với bốn đại sơn môn đều cực kỳ trọng yếu, mặc dù lần này từng sơn môn đều bị tổn thất, mà trưởng lão cũng tử vong thật không ít.
Tuy bốn đại sơn môn trải qua trên vạn năm tích lũy, nội tình cực dày, nhưng mỗi sơn môn tính cả đệ tử ngoại môn, đã có trên trăm vạn người, có khi là mấy trăm vạn trên ngàn vạn, dù là đệ tử nội môn cũng đã mấy vạn, hoặc hơn mười vạn, tiêu hao thế nào có thể nghĩ.
Gia đại nghiệp đại, thế lực khổng lồ, tiêu hao thật lớn, tất cả những chuyện này chỉ có người nắm quyền biết được, ai cũng có khó khăn của mình mà chỉ có riêng bản thân họ biết rõ.
Nhìn thấy bảo vật, các vị chưởng môn đều lộ ý cười, đây rõ ràng là một cơ hội tăng cường thực lực hơn nữa mở rộng thêm thế lực.
– Chư vị, nếu đã phân chia xong, hãy để Phi Linh môn chọn lựa trước đi!
Lục Lâm Thiên cũng không khách khí nói.
Tâm tình của mọi người đang thật tốt, nghe Lục Lâm Thiên mở miệng nhất thời sắc mặt khó xem, thậm chí có người chỉ hận không thể gϊếŧ tên hỗn đản chán ghét kia cho xong, nhưng điều kiện là do họ đáp ứng, bây giờ nghe Lục Lâm Thiên nói như thế, tuy không cam lòng nhưng không còn biện pháp khác, chỉ đành oán hận trừng mắt nhìn Lục Lâm Thiên.
– Mau tuyển đi, đừng dây dưa kéo dài!
Đồng Quy Tinh căm tức nói, trong lòng cực kỳ khó chịu, đường đường giáo chủ Hắc Sát giáo gần đây bị tiểu tử này làm uất ức không ít, bây giờ nhìn thấy hắn liền tức giận.
– Hắc hắc!
Lục Lâm Thiên cười hăng hắc, nhưng ánh mắt mang theo vẻ buồn khổ nhìn mọi người, thầm nghĩ trong lòng, các ngươi đau lòng cái rắm, hai thành của lão tử còn phải phân cho người khác một nửa đâu, nỗi khổ của hắn có ai biết?