Đỉnh Phong Thiên Hạ

Chương 1281: Gặp lại Nguyên Nhược Lan



Sưu.  

Lúc này thân ảnh xinh đẹp kia đã rơi xuống trước người Khấu Tử hào, ống tay áo run lên, trên ngũ quan tinh xảo kia, đôi mắt xinh đẹp nhìn chăm chú về phía Lục Lâm Thiên trên không trung, ánh mắt mang theo sự kinh ngạc, thế nhưng trên mặt lại không có biểu hiện gì.  

– Hay cho một Thiên Kiếm môn, cũng chỉ biết đánh lén như vậy thôi sao?  

Lục Lâm Thiên ở trên không trung, lúc này gợn sóng xung quanh hắn đã biến mất. Ánh mắt Lục Thiếu Du mang theo hàn ý nhìn về nữ tử vừa mới xuất hiện, mà nữ tử này chính là Nguyên Nhược Lan mấy năm không gặp. Mấy năm không gặp nữ tử này càng ngày càng nhìn thấy có chút ý vị, năm đó trẻ trung hiện tại là vũ mị cùng thành thục. Dù là hiện tại, đối với Nguyên Nhược Lan này Lục Thiếu Du cũng không có cách nào nhìn ra thực lực. Công pháp mà Nguyên Nhược Lan tu luyện có chút quỷ dị.  

– Thiên Kiếm môn ta không cần phải đánh lén người khác.  

Nghe Lục Lâm Thiên nói vậy, khuôn mặt xinh đẹp của Nguyên Nhược Lan trầm xuống. Vừa rồi vì cứu sư huynh cho nên nàng mới ra tay, cũng không phải là đánh lén.  

– Sư muội, đây là ngọc giản.  

Khấu Tử Hào nhìn thấy Nguyên Nhược Lan, lập tức đem hơn chục khối ngọc giản trong người đưa cho Nguyên Nhược lan. Hắn đã bị trọng thương, không cách nào tái chiến. Đương nhiên ngọc giản không thể tiện nghi cho kẻ khác. Nhìn thấy sư muội Nguyên Nhược Lan xuất hiện, hắn lạnh lùng nhìn về phía Lục Lâm Thiên.  

Nguyên Nhược Lan có chút do dự rồi đem ngọc giản thu lại. Nàng cũng nhìn thấy sư huynh của mình không còn lực tái chiến.  

– Ha ha, Thiên Kiếm môn không chỉ biết đánh lén mà còn vô sỉ như vậy. Rõ ràng là ta đánh bại ngươi, thế nhưng không ngờ ngươi lại vô sỉ như vậy.  

Lục Lâm Thiên nhìn Khấu Tử Hào, nhìn đối thủ mình đánh bại lúc này vô cùng khinh thường. Chỉ là quy tắc của thi đấu này cũng không nói tới việc có thể nhường ngọc giản. Dù sao ngọc giản này cũng chưa rơi vào tay hắn.  

– Hừ, miệng lưỡi của các hạ quả thực vô cùng sắc bén. Dùng mạnh lấn yếu, cũng không được coi là có bổn sự. Chúng ta chiến một trận, ngươi thắng thì tất cả ngọc giản là của ngươi.  

Nghe Lục Lâm Thiên nói vậy, khuôn mặt Nguyên Nhược Lan khẽ run lên, ánh mắt trầm xuống lạnh lẽo nhìn Lục Lâm Thiên.  

– Vũ giả tứ hệ của Thiên Kiếm môn, ngươi muốn thắng ta sợ rằng cũng không phải dễ. Hơn nữa hiện tại ngươi đánh cùng ta một trận sợ rằng sẽ phải tiêu hao quá nhiều. Ta thấy ngươi quả thực chính là tìm phiền toái. Lại nói ta cũng không sợ ngươi. Thế nhưng Thiên Kiếm môn đối với các ngươi sợ rằng đặt rất nhiều kỳ vọng. Nếu như chưa tới top mười mà các ngươi bị thua không biết mặt mũi Thiên Kiếm môn các ngươi đặt ở đâu. Ngươi còn muốn chiến với ta một trận hay không? Ha ha.  

Lục Lâm Thiên nhìn qua Nguyên Nhược Lan rồi cười lớn một tiếng. Hơn chục khối ngọc giản đã mất, hắn cũng không thể làm gì khác hơn.  

Mà lúc này trong lòng Lục Lâm Thiên cũng không muốn động thủ, tiêu hao quá nhiều cũng chỉ mang tới nguy cơ cho bản thân mà thôi. Tuy rằng hắn không nhất định phải sợ Nguyên Nhược Lan này, thế nhưng mấy năm trước hắn đã giao thủ qua với Nguyên Nhược Lan. Thực lực của tiểu nữu này không dễ trêu. Lại nói bằng vào thực lực Nguyên Nhược Lan vừa mới thi triển ra có lẽ bây giờ cũng đã đạt tới tình trạng khủng bố. Lùi một bước mà nói, coi như là hắn chiến thắng. Dùng thực lực cùng át chủ bài của Nguyên Nhược Lan này, hắn thắng thì cũng phải xuất ra một số thứ, vô cùng bất lợi đối với bản thân sau đó.  

Cho nên lúc này Lục Lâm Thiên cũng không muốn động thủ, lúc này chọn cường giả mà khiêu chiến chỉ sợ đối với bản thân mình vô cùng bất lợi.  

Lời của Lục Lâm Thiên lại khiến cho Nguyên Nhược Lan khẽ giật mình, quan hệ trong đó nàng đương nhiên hiểu rõ. Thực lực của người thanh niên áo xanh này vừa rồi nàng cũng được chứng kiến, thực lực nàng không có cách nào nhìn thấu, thế nhưng nàng có thể cảm giác được đối phương tuyệt không phải là kẻ yếu. Đồng thời đối phương lại còn biết nàng là vũ giả tứ hệ, sợ rằng người này đã điều tra qua nàng. Nhìn vào đôi mắt của đối phương, trong nội tâm Nguyên Nhược Lan dường như cảm thấy đôi mắt kia có chút quen thuộc. Bất quá người này hẳn là nàng chưa gặp qua. Mấy năm gần đây nàng chưa từng rời khỏi kiếm chủng. Vì đề cao thực lực, cho nên nàng biết bản thân mình vì đạt được thực lực hiện tại đã phải chịu bao nhiêu đau khổ, loại đau khổ khắc cốt ghi tâm này nàng không bao giờ quên.  

– Hi vọng các hạ có thể chống đỡ được tới ngày thứ bảy, đến lúc đó ta nhất định sẽ chiếu cố các hạ.  

Một lúc lâu sau Nguyên Nhược Lan nhìn Lục Lâm Thiên nói.  

– Ha ha, ta sẽ chờ.  

Lục Lâm Thiên cười ha hả, tiếng cường mang theo sự cuồng ngạo. Thân ảnh lập tức biến mất tại chỗ.  

– Các ngươi giao ngọc giản ra, bằng không đừng trách ta không khách khí.  

Trong đám người hỗn loạn, lúc này có tầm chục người đứng chung một chỗ, trong tay nắm lấy binh khí, ánh mắt chăm chú nhìn vào thiếu nữ trước mặt. Thiếu nữ này chỉ chừng mười bảy mười tám tuổi, dung nhan vô cùng tuyệt mỹ, có lẽ bởi vì bộ dáng đáng yêu mang theo khuôn mặt giống như hài tử cho nên khiến cho nàng giống như mười lăm mười sáu tuổi. Bất quá nhìn vào tư thái kia, lúc này đã bắt đầu xuất hiện vòng cung mê người.  

– Nha đầu miệng còn hôi sữa mà không ngờ lại hung hăng càn quấy như vậy.  

Lúc này đám người kia tổng cộng có mười một người. Trừ một Vũ Suất nhất trọng ra thì còn có một Linh Suất nhất trọng, còn lại đều là Vũ Tướng. Một tiểu đoàn đội vừa mới thành lập, đủ để chống lại công kích của một đệ tử đại môn đại phái nào đó.  

– Muốn chết.  

Ánh mắt của thiếu nữ xinh đẹp vốn vừa rồi đang còn ôn hòa lúc này lập tức chuyển thành lạnh lẽo. Chung quanh người nàng lúc này giống như rơi vào hầm băng, nhiệt độ bỗng nhiên giảm xuống. Tiếp theo trong nháy mắt, trong tay thiếu nữ xinh đẹp này xuất hiện một đạo thủ ấn vô cùng quỷ dị, đột cỗ khói độc ngập trời nhanh chóng xuất hiện rồi che khuất bầu trời, trong nháy mắt bao phủ không gian.  

Trong lúc hơn chục người kia hoảng hốt, trong tay thiếu nữ xinh đẹp kia xuất hiện hơn trăm sợ tơ độc màu đen, hơn trăm sợi tơ độc này dùng một tốc độ nhanh như thiểm điện nhanh chóng bắn tới trước người mười một người kia. Tơ độc từ bốn phương tám hướng bao phủ hơn mười người này. Kinh khủng nhất là cả không gian vặn vẹo lúc này đã bị phong tỏa. Mười một người này không ai có thể trốn thoát. Một cỗ lực lượng vô hinh bao phủ chung quanh. Lúc này chân khí cùng linh lực của đám người kia không có cách nào lưu động.  

– A.  

Trong nháy mắt đã có người không có một chút phảng kháng nào bị đánh chết. Toàn thân hư thối, Linh Suất nhất trọng cùng Vũ Suất nhất trọng kia vừa muốn mở miệng thế nhưng trong không gian lúc này lại có vô số khói độc màu đen tiến vào trong miệng bọn họ. Con mắt, lỗ tai, lỗ mũi trong chớp mắt có máu đen chảy ra.  

Mười một người, chỉ trong một đoạn thời gian ngắn toàn bộ bị đánh chết. Ánh mắt đám người dự thi chung quanh đầy hoảng hốt. Trong sương mù ngập trời kia bọn hắn cũng không dám tới gần, sắc mặt cả đám đại biến.