Đỉnh Phong Thiên Hạ

Chương 1346: Tật cũ (2)



Nhìn qua cảnh này, tất cả mọi người đều không khỏi sợ hãi than. Lúc này nếu như Vũ Vương nhất trọng cùng với Linh Vương nhất trọng bị lan tới sợ rằng cũng sẽ bị đánh thành những mảnh vỡ. Trận chiến của hai người trẻ tuổi này không ngờ lại cường hãn tới tình trạng như vậy.  

Phanh Phanh.  

Trong kình khí ngập trời, từng đạo quang mang chói mắt mạnh mẽ đập vào trên cơ thể hai người, lập tức hai người bị nện xuống mặt đất.  

Mặt đất rạn nứt, tất cả trở nên cực kỳ hỗn loạn, mặt đất rung chuyển, bởi vậy có thể thấy được lực lượng hai người va chạm xuống mặt đất mạnh mẽ bao nhiêu.  

Mắt nhìn hai người đồng thời nện xuống mặt đất, bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, tất cả mọi người như ngừng thở, cùng đợi sự biển đổi trong không gian tĩnh lặng kia.  

Khi kình khí chấn động nhân tâm cùng với năng lượng thuộc tính tiêu tán trong thiên địa.  

– Mau nhìn, hai người đều đã xuất hiện.  

Tất cả mọi người đều nhìn thấy hai đạo thân ảnh từ trong đống đá vụn trên quảng trường đi ra. Hai thân ảnh này lại đồng thời xuất hiện, chính là Lục Lâm Thiên và Lam Thập Tam. Thế nhưng lúc này trên người Lục Lâm Thiên vẫn có Thanh Linh Khải Giáp, lân phiến quanh người chỉ có chút rạn nứt mà thôi, khí tức hơi chút hỗn loạn, sắc mặt tát nhợt, bất quá cũng không hơn.  

Mà Lam Thập Tam kia, lúc này Phong Linh Giáp trên người đã hoàn toàn bị rạn nứt, y phục quanh người bị nghiền nát, trên người vết máu loang lổ, trước ngực có một vết đao, đầu tóc rối bời, cả người vô cùng chật vật.  

Phốc phốc.  

Cùng lúc đó, trong miệng Lam Thập Tam phun ra một ngụm máu, khí tức trên người trong nháy mắt này trở nên cực kỳ hỗn loạn, Lam Thập Tam khẽ ngẩng đầu nhìn Lục Lâm Thiên, trong mắt hiện lên sự kiên cường.  

– Ta thua. Bất quá một ngày nào đó ta sẽ đánh bại ngươi.  

Lam Thập Tam nhìn Lục Lâm Thiên rồi nói.  

– Ta sẽ chờ.  

Lục Lâm Thiên nói, trong lòng hắn lúc này cũng hiểu rõ, nếu không phải bản thân hắn có Bất Diệt Huyền Thể, thì chỉ sợ tình huống của hắn bây giờ so với Lam Thập Tam cũng không khá hơn là bao. Hắn thắng, bất quá không phải là thắng trên phương diện thực lực, mà là do con bài Bất Diệt Huyền Thể này.  

– Lục Lâm Thiên thắng.  

Thanh âm của đại hán mặc hoàng bào vang lên trong không trung.  

– Lục Lâm Thiên.  

Mọi người ở bốn phía mới phục hồi tinh thần lại. Tiếng hoan hô lại một lần nữa giống như kíp nổ vang lên, thắng liên tiếp bảy trận, quả thực vô cùng đã nghiền.  

Sắc mặt đám người Lăng Thanh Tuyền, Tử Yên, Dương Quá lúc này đã có chút biến hóa. Lục Tâm Đồng, Lục Vô Song, Vân Hồng Lăng, Lữ Tiểu Linh, sắc mặt vừa rồi còn có chút khẽ đổi, hiện tại rõ ràng đang thở dài một hơi.  

– Thắng rồi, thắng rồi.  

Bầu không khí ngưng trọng đột nhiên bị buông lỏng, Vũ trưởng lão rốt cuộc cũng triệt để thở ra một hơi, hai tay dùng sức đánh mạnh vào đùi một cái.  

– A…  

Cơ hồ là cùng một lúc, thanh âm của Tống trưởng lão vào Vương trưởng lão vang lên. Hóa ra là Vũ trưởng lão lại theo thói quen đánh vào trên đùi bọn họ.  

Tống trưởng lão và Vương trưởng lão đã sớm đề phòng Vũ trưởng lão rồi, thế nhưng không nghĩ tới lần này Vũ trưởng lão lại cải biến quỹ tích của cánh tay, trực tiếp đập miết một cái vào đùi bọn hắn, cái cảm giác đau đớn này so với bị Vũ trưởng lão vỗ khi trước còn đau đớn hơn nhiều.  

Nghe tiếng kêu thảm thiết Tống trưởng lão cùng Vương trưởng lão đám người Vân Dương Tông lập tức nghi hoặc nhìn vào hai người.  

– Vũ trưởng lão, nếu ngươi còn như vậy ta sẽ không để yên cho ngươi.  

Tống trưởng lão, Vương trưởng lão thở phì phò, trừng mắt nhìn Vũ trưởng lão.  

– Hai vị trưởng lão, ngại quá, thói quen, thói quen.  

Vũ trưởng lão lập tức cười hắc hắc làm lành khiến cho Tống trưởng lão và Vương trưởng lão bất đắc dĩ không thôi.  

– Chưởng môn thắng liên tiếp bảy trận.  

Trong Phi Linh môn, đám người Tả Thiên Khung kích động tới run rẩy.  

– Thắng bảy trận thì tính là gì? Lão đại còn chưa dùng toàn lực kìa.  

Tiểu Long liếc mắt nhìn Tả Thiên Khung, thực lực của lão đại, nó là người hiểu rõ nhất.  

– Lục Lâm Thiên, ngươi có muốn nghỉ ngơi một hồi rồi tiếp tục khiêu chiến hay không? Ngươi đã thắng liên tiếp bảy trận rồi.  

Lúc này, thanh âm của đại hán mặc hoàng bào quanh quẩn trong không trung.  

– Lục Lâm Thiên, tiếp tục khiêu chiến, Lục Lâm Thiên, tiếp tục khiêu chiến.  

Bốn phía, trong đám người vây xem chung quanh, tiếng ầm ĩ như sấm rền vang lên, không ít người đang dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn về quảng trường.  

Lục Lâm Thiên nhìn bốn phía, Thanh Linh KHải Giáp trên người được thu lại, Âm Dương Linh Vũ Quyết trong cơ thể đã sớm được vận chuyển, nhanh chóng khôi phục. Tuy rằng hắn có đan điền khổng lồ, thế nhưng vừa rồi tiêu hao cũng rất nhiều.  

– Tiểu tử này không phải sẽ định tiếp tục khiêu chiến đó chứ? Vừa rồi tiêu hao cũng khá nhiều, nếu như khiêu chiến lần nữa thì sẽ bị thiệt lớn.  

Ánh mắt Vân Khiếu Thiên nhìn chăm chú vào Lục Lâm Thiên ở dưới quảng trường.  

– Tiểu tử, đừng thể hiện a. Liên tiếp khiêu chiến là điều vô cùng bất lợi.  

Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh lúc này cũng vô cùng khẩn trương nhìn về phía Lục Lâm Thiên, trong lòng lo lắng thay Lục Lâm Thiên không thôi.  

– Lục Lâm Thiên Phi Linh môn mời Tử Yên cô nương của Thiên các chỉ giáo.  

Ngay trong ánh mắt của ngàn vạn mọi người, hai hàng lông mày Lục Lâm Thiên nhíu lại, hắn đứng chắp tay, ánh mắt nhỉn vào hai người Lăng Thanh Tuyền cùng với Tử Yên, sau đó lập tức chuyển sang người Thánh Nữ Tử Yên của Thiên các.  

Lục Lâm Thiên vừa mới nói xong, đám khán giả phía ngoài lập tức xôn xao. Liên tiếp khiêu chiến, đối với mỗi một người mà nói, đương nhiên là chuyện vô cùng thiệt.  

– Tiểu tử này, nghé con mới sinh không sợ hổ, thật là ngông cuồng a.  

Ánh mắt Lữ Chính Cường nhảy lên, nhìn qua Lục Lâm Thiên không khỏi thở dài một hơi.  

– Thực lực của Tử Yên này có lẽ còn trên Lam Thập Tam kia.  

Khâu Mỹ Vi ở bên cạnh Lữ Chính Cường lúc này đột nhiên nói.  

– Nàng cũng nhìn được ra sao? Thực lực nữ nhân này hẳn đã tới tình trạng cực kỳ đáng sợ.  

Lữ Chính Cường khẽ nói, dùng nhãn lực của hắn đương nhiên cũng đã sớm cảm giác được điểm này.  

– Thiên Địa các Tử Yên mời Lục chưởng môn chỉ giáo.  

Dọc quảng trường, một thanh âm thanh thúy mềm mại vang lên, lập tức có một thân thể xinh đẹp xuất hiện, tư thái hoàn mỹ, uyển chuyển, thân thể đáp xuống không dính một chút bụi bặm nào, nhanh chóng xuất hiện trước người Lục Lâm Thiên.  

Thân thể xinh đẹp đáp xuống, người vừa mới xuất hiện mặc một bộ y phục màu tím nhạt, vô cùng ưu nhã, vẻ mặt giống như tiên tử hạ phàm, xinh đẹp trác tuyệt, khuôn mặt tú lệ, tinh xảo, còn có một chút vũ mị, chỉ cần lẳng lặng đứng trên quảng trường thì trong lúc vô hình cũng có một khí chất giống như tiên tử tỏa ra chung quanh. Sợ rằng bất kỳ một nam nhân nào nhìn vào cũng không rời mắt đi được.  

Mà lúc này, trong lòng Lục Lâm Thiên không tự chủ nhớ tới khi trước trong Huyền Thiên Bí Cảnh, hắn đã động chạm vào không ít a. Nghĩ tới đó, Lục Lâm Thiên thầm mắng bản thân một câu vô sỉ.  

– Chúng ta lại gặp mặt, hóa ra cô nương lại xinh đẹp như vậy.