– Tiểu thư, nơi này rất nguy hiểm, chúng ta mau trở về thôi.
Mặt trời ngả về phía tây, lúc này trong rừng vô cùng yên tĩnh, thỉnh thoảng có tiếng dã thú và yêu thú rống lên từ phía xa truyền lại.
– Sợ cái gì. Vài ngày nay ngoại trừ đυ.ng phải yêu thú nhị giai ra chẳng phải không có nguy hiểm gì sao? Chúng ta tiếp tục đi, nghe nói bảo tàng ở phía trước.
Trong rừng, có một nha hoàn thanh tú đi theo một nữ nữ tuyệt mỹ, đang không ngừng nói chuyện.
– Tiểu thư, nếu người xảy ra chuyện gì, vậy ta thảm rồi.
Nha hoàn thanh tú kia có chút bất đắc dĩ nói.
Vào đêm, tại một chỗ bí mật trong sơn cốc, Lục Lâm Thiên tìm được một sơn động thiên nhiên, khoanh chân ngồi trên Linh ngọc sàng tu luyện. Trong khoảng thời gian này, khi tu luyện buổi tối hắn đều ngồi trên Linh ngọc sàng. Quả nhiên Linh ngọc sàng có tác dụng hỗ trợ cho việc tu luyện linh lực của hắn. Hiện tại tu vi linh lực tụt lại phía sau xa như vậy khiến cho hắn có chút sốt ruột. Lúc này, chung quanh thân thể Lục Lâm Thiên được bao phủ bởi một tầng quang mang hoàng sắc.
Phù.
Một lát sau, Lục Lâm Thiên thở ra một ngụm trọc khí, khí tức bản thân mạnh lên không ít. Lúc này dược lực của Chân dương đan đã bị hắn luyện hóa hoàn toàn, tu vi của hắn đã tới đỉnh thất trọng, chân khí cũng không tăng lên là bao.
– Mỗi một trọng càng về sau tiêu hao càng lớn a.
Lục Lâm Thiên thầm nghĩ, tuy rằng có thể luyện hóa liên tục thế nhưng thân thể cũng cần có một quá trình củng cố, nếu quá nôn nóng sẽ khiến cho căn cơ bất ổn, đó chính là đại sự a.
– Khống thú thuật.
Trong đầu, Lục Lâm Thiên đang chăm chú nghiên cứu Thiên Linh Lục. Trong khoảng thời gian này có hắn đã có nhận thức mới về Thiên Linh Lục, chỉ có một từ có thể hình dung về nó, chính là kinh khủng.
Sau khi kiểm tra ghi chép về khống thú thuật, lần trước lại nhìn thấy Lam Linh thao túng Liệt Hỏa Yêu Ưng, Lục Lâm Thiên cảm thấy nếu như mình có thể khống chế một đám lớn yêu thú thì tốt biết bao. Đó là chuyện ngưu bức cỡ nào a. Khống thú thuật trên Thiên Linh Lục so với công pháp của Vạn Thú Tông cao minh hơn không biết bao nhiêu lần.
Lục Lâm Thiên nhíu mày, khống thú thuật tuy rằng lợi hại, thế nhưng yêu cầu cũng cực cao. Nếu như Vũ giả bình thường muốn khống chế một ít yêu thú sơ giai cần có một linh hồn lực rất mạnh.
Thế nhưng so với Vũ giả, Linh giả bình thường tu luyện linh hồn lực, cho nên bọn họ có một cơ sở linh hồn lực rất tốt. Cho nên linh hồn lực của Linh giả mạnh hơn Vũ giả không ít.
Mà Vũ giả tu luyện chân khí, thân thể lại vô cùng mạnh mẽ, cho nên nếu xét về phương diện thân thể thì Vũ giả chiếm không ít ưu thế trong cận chiến.
Điều khiến cho Lục Lâm Thiên có chút lo lắng chính là, trong Thiên Linh Lục có một số ghi chép, kiến giải về công pháp Ngự Thú Ấn của Ngự Thú Tông, tuy rằng có thể khống chế yêu thú thế nhưng tiêu hao lại quá lớn, đặc biệt là yêu thú bản mạng thì tiêu hao lại cực kỳ lớn.
Đám yêu thú bản mạng của Ngự Thú Tông có thể theo sự đột phá của chủ nhân mà tăng cương thực lực, bởi vì đám yêu thú này cần dựa vào máu huyết của chủ nhân nuôi nấng.
Loại bản mạng yêu thú này giống như một nửa thân thể của chủ nhân vậy. Trong lúc giao chiến, phối hợp giữa chủ nhân và yêu thú như nước chảy mây trôi, vô cùng ăn ý. Cho nên gặp phải đệ tử có bản mạng yêu thú thì vô cùng khó nhằn.