Nhìn biểu tình trên mặt mọi người, Triệu Vô Cực lại càng điên cuồng, ánh mắt nhìn vào Lục Lâm Thiên. La Lan thị lúc này không ngừng dãy dụa, không thể hít thở khiến cho mặt mũi nàng bắt đầu dữ tợn.
Lục Lâm Thiên không có chút do dự nào, Huyết Lục trong tay vung lên.
– Lâm Thiên, không được.
Mọi người lớn tiếng nói.
– Khặc khặc. Nhanh đoạn một tay của ngươi, nhanh. Bằng không tiện tỳ này sẽ chết.
Triệu Vô Cực lớn tiếng nói.
Sưu.
Lục Lâm Thiên không còn lựa chọn nào khác, cánh tay chém xuống. Một đao chém xuống, máu tươi trên tay trái bắn ra.
– Lâm Thiên.
Mọi người sợ ngây người, nhìn Lục Lâm Thiên, Vũ Ngọc Tiền, Vân Khiếu Thiên, Lục Vô Song, Vân Hồng Lăng, Dương Quá, Lục Tâm Đồng, tất cả mọi người đều biết sắc, không nói ra lời.
La Lan thị bị bóp cổ, nhìn thấy cảnh tượng này chân tay cũng không dãy dụa nữa. Hai mắt mang theo sự kinh hãi, khó chịu,… Đủ mọi cảm xúc nhìn về phía Lục Lâm Thiên.
– A.
Lục Lâm Thiên cắn răng chịu đau đớn, có Bất Diệt huyền thể, thế nhưng hắn muốn chặt cánh tay của mình cũng vô cùng đau đớn. Chân khí vận chuyển, máu tươi trên cánh tay lập tức ngừng chảy, sắc mặt Lục Lâm Thiên trắng bệch. Tự đoạn cánh tay trái, Lục Thiếu Du không thể không nghe theo. Mẫu thân nằm trong tay đối phương, hắn đã không còn lựa chọn nào khác.
– Lâm Thiên.
Lục Vô Song, Vân Hồng Lăng đi tới bên người Lục Lâm Thiên. Nhìn Lục Lâm Thiên, lại nhìn La Lan thị, hai người không nói được lời nào.
Trên sân rộng, lúc này cũng có chừng vạn người. Nhìn thấy một màn như vậy mọi người kinh hãi, có ít người thậm chí còn chưa phục hồi tinh thần lại. Vừa rồi còn vui vẻ như vậy, không ngờ lại đột nhiên xảy ra một màn như thế.
– Khặc khặc. Tiểu súc sinh, ngươi cũng có ngày hôm nay sao? Ha ha.
Triệu Vô Cực cười lạnh, nhìn thấy Lục Lâm Thiên, tiếng cười càng thêm âm trầm:
– Lão cẩu, ta nhất định sẽ khiến cho ngươi sống không được, chết không xong.
Hàn ý trên người Lục Tâm Đồng tràn ra. Tóc trên đầu bay lượn, khí tức lạnh lẽo sắc bén khuếch tán ra chung quanh giống như là một ác ma vậy.
– Triệu Vô Cực, đủ rồi.
Vân Khiếu Thiên lạnh nhạt nói, ánh mắt mang theo sự lạnh lẽo nhìn về phía Triệu Vô Cực, cả không gian run rẩy.
– Các ngươi đều lui về phía sau, nếu như dám tiến lên một bước, tiện tỳ này sẽ chết.
Triệu Vô Cực giơ tay lên, bàn tay lại bóp mạnh một cái, La Lan thị lập tức giãy dụa.
– Tiểu súc sinhh, nhanh đoạn một chân của ngươi. Bằng không ta sẽ bóp chết tiện tỳ này.
Triệu Vô Cực điên cuồng nhìn về phía Lục Lâm Thiên, khuôn mặt dữ tợn nhìn qua vô cùng kinh khủng. Bàn tay lại bóp mạnh hơn một chút, trên cổ La Lan thị lập tức xuất hiện vết máu, có cảm giác dường như nàng sắp không chịu được nữa.
– Ngươi mau buông tay, ta tự đoạn một chân của mình.
Lục Lâm Thiên cắn răng nói. Hắn đã không còn lựa chọn nào khác, Huyết Lục lại lần nữa vung lên.
– Lâm Thiên, không được.
Mọi người nhìn về phía Lục Lâm Thiên.
Lục Lâm Thiên liếc mắt nhìn mọi người rồi không chút do dự giơ Huyết Lục lên rồi chém xuống. Một cái chân trái mang theo máu tươi rơi xuống đất. Lục Lâm Thiên đau đơn lảo đảo té xuống mặt đất. Sự đau đớn này khiến cho sắc mặt Lục Thiếu Du lần nữa trắng bệch.
– Khặc khặc. Tiểu súc sinh, ngươi xong rồi. Vũ giả ngũ hệ, Linh Vũ song tu thì sao? Đời ngươi xong rồi. Ngươi đã là một nửa phế nhân rồi. Ha ha.
Triệu Vô Cực nhìn Lục Lâm Thiên tự đoạn một chân, ánh mắt càng thêm đỏ rực, thanh âm ngày càng lạnh lẽo.
Lúc này ánh mắt mọi người nhìn Lục Lâm Thiên vô cùng phức tạp, cũng không thể ngăn cản, cũng không ngăn cản được. Tự đoạn đi một tay một chân, hậu quả không cần nói cũng biết. Nếu như muốn khôi phục, trừ phi là có Vũ Đế, Linh Đế trong truyền thuyết hỗ trợ. Còn không nhất định thành công, điều này đã định trước sau này Lục Lâm Thiên sẽ là một người tàn tật.
– Khặc khặc. Tiểu súc sinh, ngươi cũng có ngày hôm nay sao? Hôm nay ta phải dằn vặt ngươi mới giải mỗi hận trong lòng ta.
Tâm tình Triệu Vô Cực cực tốt, nhìn bộ dáng hiện tại của Lục Lâm Thiên, nụ cười âm lệ vang vọng.
Sưu.
Trong chớp mắt, Triệu Vô Cực vừa mới nói xong, một đạo quang mang đột nhiên phá không xuất hiện. Trực tiếp đánh về phía tay phải Triệu Vô Cực.
Tốc độ này quá nhanh, nhanh tới mức không thể tưởng tượng được. Quang mang chợt lóe, ngay khi Triệu Vô Cực phát hiện ra đã không kịp chạy trốn nữa.
– A.
Chỉ trong chớp mắt Triệu Vô Cực kêu thảm một tiếng. Trên cánh tay truyền đến sự đau đớn. Cánh tay của Vũ Vương nhất trọng như hắn đã huyết nhục mơ hồ, xương trắng hiện ra. Trong sự đau đớn này, Triệu Vô Cực đột nhiên thả La Lan thị trong tay ra.
– Muốn chết.
Buông La Lan thị ra, Triệu Vô Cực đột nhiên có phản ứng, không để ý tới sự đau đớn trong tay đột nhiên đánh ra một đạo trảo ấn về phía La Lan thị.
– Cút ngay cho ta.
Một thanh âm non nớt vang lên. Quang mang thu liễm lại, một con rắn màu vàng xuất hiện trong ánh mắt mọi người rồi lập tức hóa thành hình người. Chính là Tiểu Long, lúc này nắm tay nhỏ như ngọc của nó đang đánh ra một đạo quyền ấn.
Phanh Phanh.
Một quyền một trảo đυ.ng chạm, kình khí kinh khủng quét ngang bốn phía. Tiếp theo thân ảnh Tiểu Long mang theo La Lan thị rời khỏi tại chỗ.
Khục khục.
Thân thể Triệu Vô Cực lảo đảo lui về phía sau một bước, trước người đã mất đi thân ảnh của Tiểu Long và La Lan thị.
Tất cả biến cổ này đám người Lục Tâm Đồng, Dương Quá đều nhìn thấy. Hai người không chút do dự, thân thể trong nháy mắt lao thẳng về phía Triệu Vô Cực. Trong tay Lục Tâm Đồng có một đạo quang trụ bằng khói độc trực tiếp xuyên qua không gian, năm ngón tay Dương Quá nắm chặt, bàn chân đạp mạnh mặt đất một cái, tức thì đánh về phía Triệu Vô Cực.
Trong chớp mắt, không gian run lên, khí thế và sự tức giận trên người Lục Tâm Đồng, Dương Quá bạo phát. Dưới cỗ khí thế kinh người này, toàn bộ không gian run rẩy. Khí thế Vũ Vương tứ trọng của Dương Quá toàn bộ đều xuất ra. Khí thế Linh Vương nhị trọng của Lục Tâm Đồng cũng không ẩn giấu chút nào.
Hai người đồng thời xuất thủ khiến cho không gian chung quanh trong nháy mắt gấp khúc. Thực lực của một người nào trong hai người đều mạnh hơn so với Triệu Vô Cực, nhìn công kích của hai người, sắc mặt Triệu Vô Cực đại biến.
– Trên Vân Dương Tông không tới phiên người ngoài tới dương oai.
Lúc này một thanh âm trầm thấp vang lên. Đột nhiên có một đạo thân ảnh xuất hiện bên người Triệu Vô Cực. Một đạo năng lượng bàng bạc hội tụ, ngay khi công kích của Dương Quá và Lục Tâm Đồng đánh tới, không gian run lên. Một cỗ năng lượng bàng bạc dùng một tốc độ kinh người họi tụ. Trong nháy mắt có một vòng quang tráo bao phủ không trung. Một cỗ uy áp linh hồn kinh khủng lan tràn ra. Người này sau đó dẫn theo Triệu Vô Cực lùi về phía sau.
– Linh Vương cao trọng.
Lục Lâm Thiên nằm trên mặt đất sắc mặt trầm xuống. Khí tức người vừa mới xuất hiện rất mạnh. Sợ rằng tu vi phải từ Linh Vương bát trọng trở lên, còn có thể là Linh Vương cửu trọng.