Đỉnh Phong Thiên Hạ

Chương 1534: Con bài chưa lật của Đoan Mộc gia (1)



Lúc này nghe Diêu Dũng nói vậy, đám người Đoan Mộc Y Y, đại trưởng lão Đoan Mộc gia, nhị trưởng lão lập tức cảm thấy trong lòng trùng xuống.  

– Thù của Đoan Mộc gia hôm nay nhất định phải báo.  

Đoan Mộc Y Y chậm rãi bước lên phía trước, một cỗ hàn ý tràn ra, trong đôi mắt xinh đẹp kia tràn ngập sát ý.  

– Báo thù, ngày hôm nay phải báo thù cho gia chủ.  

– Báo thù.  

Trong Đoan Mộc gia, mấy trăm đệ tử tinh nhuệ tiến lên giữa sân, cả đám tự móc ra binh khí của mình, trong mắt bắn ra sát ý nhìn về phía đám người Thải gia và Thượng Quan Minh Nguyệt.  

– Hừ, Đoan Mộc gia hiện tại đã khác xưa, Thải gia chúng ta không sợ các ngươi.  

Sự tình đã tới bước như thế này Thải gia cũng không thể tránh khỏi, ánh mắt Thải Mai Lĩnh trầm xuống, tay áo phất lên.  

Sưu Sưu.  

Lúc này ngoài sân rộng có tiếng xé gió vang lên. Trong đám người trong giây lát có chừng ba nghìn người chạy vào giữa sân rồi đứng lại, tay đều cầm binh khí, cả đám đằng đằng sát khí. Đám người này cũng chính là tinh nhuệ của Thải gia.  

– Sớm đã có chuẩn bị sao?  

Lục Lâm Thiên nhướng mày, nhìn dáng dấp của đám người Thải gia này dường như đã tùy thời chuẩn bị động thu, nhân số so với Đoan Mộc gia còn nhiều hơn gấp mấy lần.  

Nhìn đội hình của Thải gia, trong mắt người Đoan Mộc gia có chút ngưng trọng.  

– Khá lắm Thải gia, sợ rằng ngày hôm nay Đoan Mộc gia cho dù thắng hay thua cũng bị các ngươi động thủ đúng không?  

Đoan Mộc Y Y nhìn Thải Mai Lĩnh rồi lạnh lùng hỏi.  

– Nếu đã biết rõ rồi thì hà tất phải hỏi lại.  

Nhìn Đoan Mộc Y Y, Thải Mai Lĩnh cười lạnh nói.  

– Đoan Mộc gia ta truyền thừa mấy nghìn năm, ngươi cho rằng một Thải gia quật khởi mấy chục năm có thể so sánh với chúng ta sao? Thải Mai Lĩnh, ngươi quá coi thường Đoan Mộc gia chúng ta rồi. Vậy thì ngươi hãy chống mắt mà nhìn thực lực của Đoan Mộc gia chúng ta đi.  

Đoan Mộc Y Y hít sâu một hơi, cánh tay vung lên, hai người đại trưởng lão và nhị trưởng lão lập tức nhìn nhau.  

– Bố trí đại quân khôi lỗi.  

Đồng thời, hai người đại trưởng lão nhị trưởng lão cũng hiểu ý, hai người lập tức quát lên một tiếng. Thanh âm vừa dứt có hơn chục Vũ Tướng, Linh Tướng nhảy ra, thủ ấn trong tay đột nhiên biến hóa, từng đạo lưu quang tức thì bắn ra.  

Ngao.  

Rống.  

Trên sân rộng lúc này không ngừng có tiếng gầm rống vang lên. Chỉ trong chớp mắt có hơn bốn trăm đầu khôi lỗi xuất hiện trước mặt mọi người. Bốn trăm đầu khôi lỗi này có hơn mười đầu khôi lỗi cấp năm, hơn trăm khôi lỗi cấp bối, những khôi lỗi còn lại thấp nhất cũng là cấp ba. Bốn trăm đầu khôi lỗi này tạo hình khác nhau, đại bộ phận đều là nửa người nửa thú, có khôi lỗi cao chừng mấy thước, có khôi lỗi lại cao bằng nửa người, vô cùng đa dạng.  

Trước người Đoan Mộc Y Y cũng xuất hiện sáu cỗ khôi lỗi, tứ khí thế bên trên có thể nhận ra đây đều là khôi lỗi cấp sáu, trong đó còn có hai cỗ khôi lỗi cấp sáu cao giai.  

– Thật nhiều khôi lỗi a.  

Mấy trăm khôi lỗi của Đoan Mộc gia đứng thẳng, khí thế mạnh mẽ kia khiến cho vô số người chung quanh kinh ngạc. Ánh mắt mấy nghìn đệ tử Thải gia kia cũng biến hóa, giao thủ với khôi lỗi quả thực chính là tự tìm đau khổ a, không thể nghi ngờ chính là chịu chết.  

Sắc mặt đám cường giả trong Thải gia và đám người Thượng Quan Minh Nguyệt cũng biến ảo bất định, dường như bọn họ không nghĩ tới Đoan Mộc gia lại còn có chiêu này.  

– Đây là con bài chưa lật của Đoan Mộc gia sao?  

Ánh mắt Lục Lâm Thiên khẽ đổi, xem ra Đoan Mộc gia cũng đã âm thầm chuẩn bị, cũng không phải là không có phòng bị. Đoan Mộc Y Y cũng không nhu nhược giống như vẻ ngoài của nàng, mà những khôi lỗi này sợ rằng mấy nghìn năm qua là Đoan Mộc gia tộc truyền thừa xuống a.  

Rống.  

Trong bầu trời, lần thứ hai có một tiếng thú rống vang lên, toàn bộ không trung run rẩy.  

Ánh mắt mọi người nhìn về phía xa, lúc này trên phía chân trời xa xôi có một mảnh thân ảnh đông nghịt mà khổng lồ bay tới. Chỉ trong mấy tức ngắn ngủi trong bầu trời có hơn mười đầu yêu thú phi hành bay tới. Trên lưng đám yêu thú phi hành này còn có hơn trăm yêu thú khác.  

Rống Rống.  

Grao.  

Chi.  

Trăm thú rít gào, mấy trăm đồ yêu thú nhanh chóng khôi phục bản thể trên sân rộng. Tổng cộng có một trăm năm mười đầu yêu thú lớn. Tất cả đều là yêu thú tứ giai trong nước, còn có gần ba mươi đầu yêu thú ngũ giai, còn có bốn đầu yêu thú lục giai sơ kỳ.  

– Ra mắt chủ nhân.  

Đám yêu thú dữ tợn thuần phục trước người Đoan Mộc Y Y, khí thế hung bạo kia trước người Đoan Mộc Y Y lập tức biến mất.  

Nhiều yêu thú khổng lồ xuất hiện như vậy, đám người chung quanh sân rộng lập tức thối lui. Đội ngũ yêu thú khổng lồ như vậy đã chiếm một khoảng diện tích lớn, đồng thời khiến cho mọi người chấn động.  

– Nha đầu này xem ra cũng ẩn tàng không ít. Không tầm thường a.  

Lục Lâm Thiên mỉm cười, những yêu thú này hắn đều bị Đoan Mộc Y Y hạ Huyết Hồn Ấn. Có những yêu thú và khôi lỗi này, Đoan Mộc gia cũng có con bài chưa lật. Chí ít, một mình Thải gia tuyệt đối không động vào được Đoan Mộc gia. Chỉ là lúc này có Thượng Quan Nguyệt Minh và Diêu Dũng ở đây, những thủ đoạn này dường như vẫn chưa đủ.  

– Khống chế yêu thú.  

Nhìn thấy đám yêu thú thuần phục Đoan Mộc Y Y, ánh mắt đám người Thượng Quan Nguyệt Minh, Diêu Dũng, Thải Mai Lĩnh, thậm chí là Đạm Đài Tuyết Vi run lên, đối với những đầu yêu thú ngũ giai lục giai này bọn họ cũng không quá để ý. Thứ bọn họ động tâm nhất chính là thủ đoạn khống chế yêu thú kia. Nếu ai có được thủ đoạn này mà nói, chỉ nghĩ thôi cũng cảm thấy sôi trào.  

Hai đại gia tộc trên Lưu Tô đảo đối đầu khiến cho những người xem chung quanh liên tục thối lui. Hai đại gia tộc giao thủ, nếu như bọn họ bị liên lụy tới mà nói, cũng không có gì tốt lành, rất dễ bị thương.  

– Thải gia, các ngươi mơ ước vị trí của Đoan Mộc gia chúng ta đã lâu lẽ nào thực sự cho rằng Đoan Mộc gia chúng ta không có phòng bị sao? Thải Mai Lĩnh, ngươi đả thương đệ đệ Hồng Chí của ta, ngày hôm nay ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho người.  

Đoan Mộc Y Y lạnh lùng nhìn Thải Mai Lĩnh, một cỗ sát ý trong mắt lan tràn ra.  

– Hừ, Đoan Mộc gia chỉ có một chút thủ đoạn như vậy quả thực cũng không tồi, thế nhưng cũng quá yếu.  

Diêu Dũng kinh ngạc rồi lạnh nhạt nhìn Đoan Mộc Y Y nói. Huyết Hồn ấn trên người Đoan Mộc Y Y mới là thứ khiến cho hắn cảm thấy hứng thú.  

– Người Thải gia muội đối phó, giao lão cẩu này cho ta.  

Lục Lâm Thiên đưa mắt nhìn Đoan Mộc Y Y rồi nói.  

Đoan Mộc Y Y không nói gì, chỉ hơi gật đầu một cái. Trong lòng nàng biết thực lực của Diêu Dũng đáng sợ, trong lòng cũng có chút yên tâm. Có người ngăn cản đám người Diêu Dũng kia, Đoan Mộc gia của nàng đối phó với Thải gia sẽ dễ dàng hơn nhiều.  

– Tiểu hỗn đản, ta sẽ khiến ngươi chết rất khó coi.  

Diêu Dũng triệt để nổi giận, bị Lục Lâm Thiên liên tiếp gọi là lão cẩu hai lần, bằng vào thực lực cùng địa vị của hắn trong Thiên Vân đảo, đây chính là sự vũ nhục lớn.