Đỉnh Phong Thiên Hạ

Chương 1550: Nguy cơ tới (2)



Đạm Đài Tuyết Vi không nhiều lời nữa. Thực lực của Lục Lâm Thiên nàng đã tận mắt chứng kiến, dường như đã cách nàng càng ngày càng xa. Giờ phút này trong lòng nàng đột nhiên có chút xao động, bản thân nhất định không thể kém nam tử kia quá xa. Bằng không nếu như nàng và hắn càng ngày càng xa, khi đó muốn vượt qua hắn hoặc kéo gần khoảng cách sẽ càng khó.  

– Ta đang suy nghĩ tên tiểu tử kiêu ngạo kia sao lại tới đây. Thứ ta ghét nhất chính là hạng người kiêu ngạo, thực lực mạnh mẽ thì làm sao? Quá ngông cuồng kiêu ngạo, không phải là thứ mà bản thân mình thích.  

Mộ Dung Lan Lan nhíu mày rồi lẩm bẩm nói:  

– Bảo vật trong Huyền Thiên bí cảnh sợ rằng hơn phân nửa đã rơi vào trong tay tiểu tử Lục Lâm Thiên này, bằng không khó mà có thể có được lực phòng ngự mạnh như vậy.  

Bất tri bất giác trời đã vào hạ, trong không khí mang theo một chút nóng bức. Trong hải vực phía xa có sương mù nhàn nhạt không ngừng bay lên.  

Thời gian giống như cát chảy, mấy ngày lại lặng lẽ trôi qua. Trong mấy ngày này, Đoan Mộc Hồng Chí rốt cuộc hoàn toàn khôi phục, cuối cùng không ngờ lại mượn vào năng lượng trong cơ thể mà đột phá tới Vũ Sư nhất trọng. Mười hai tuổi Vũ Sư nhất trọng, chuyện này khiến cho người của Đoan Mộc gia mừng rỡ không ngớt.  

Đoan Mộc Hồng Chí sau khi biết được lão tổ Đoan Mộc Khung Thiên còn sống, mỗi ngày đêu cuốn lấy Lục Lâm Thiên, muốn đi tới Phi Linh môn gặp lão tổ Đoan Mộc Khung Thiên. Trong tâm linh của nó tràn ngập sự chờ mong đối với vị lão tổ của Đoan Mộc gia kia.  

Như Hoa dùng yêu linh đan thất phẩm trung giai, tu vi cũng tăng vọt không ít, sau khi luyện hóa xong, tu vi tiếp cận hậu kỳ, thực lực hiện tại cho dù là đối phó với Vũ Vương lục trọng, không nói tới đánh bại, thế nhưng tuyệt đối có thể chống lại.  

Trong mấy ngày này, Lục Tâm Đồng, Tiểu Long, còn có Dương Quá ngoại trừ tu luyện ra thì đều theo Đoan Mộc Hồng Chí du ngoạn Lưu Tô đảo, bất luận một món ăn ngon hay cảnh đẹp bọn họ đều không buông tha.  

Về phần Lục Lâm Thiên, mấy ngay nay ngoại trừ việc lĩnh ngộ thuộc tính và tu luyện vũ kỹ ra, đại bộ phận thời gian đều giảng giải một số thứ trên Thiên Linh lục cho Đoan Mộc Y Y. Đầu khôi lỗi cấp bảy khi trước Lục Lâm Thiên thu của Đoan Mộc Y Y lú này cũng trả lại cho nàng, đồng thời Lục Thiếu Du cũng đem không ít tâm đắc nghiên cứu trên phương diện khôi lỗi truyền thụ cho Đoan Mộc Y y.  

Thiên phú Đoan Mộc Y Y cực kỳ kinh người, bất luận là chuyện gì chỉ cần nghe một lần là hiểu rõ. Thậm chí Lục Lâm Thiên còn phải sợ hãi than, trên phương diện khôi lỗi, trận pháp, còn có luyện chế binh khí Đoan Mộc Y Y cũng có không ít tâm đắc.  

Lục Lâm Thiên hỏi ra mới biết được những thứ này đều là Đoan Mộc Y Y trong lúc vô tình tìm được ngọc giản bút ký của lão tổ Đoan Mộc Khung Thiên khi trước. Từ trong tin tức ở ngọc giản lĩnh ngộ ra những thứ này.  

Hai người mấy ngày nay đều ở cùng một chỗ, tuy rằng nói là Lục Lâm Thiên giảng giải một ít tâm đắc trên Thiên Linh lục, thế nhưng bầu không khí giữa hai người trong lúc vô hình có chút dị dạng. Chỉ là cảm giác này hai người lâu dần cũng quen.  

Vào đêm gió biển khẽ thổi mang theo sự ẩm ướt. Màn đêm bao phủ, trên vòm trời, vầng trăng treo lơ lửng, ánh trăng nhàn nhạt chiếu rọi hải vực, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng sóng quanh quẩn trong bầu trời đêm.  

Trong phòng, sau khi khoanh chân ngồi xuống Lục Lâm Thiên lập tức móc ra một bình ngọc, đây chính là bình ngọc chứa Tuyết Phách Linh Dịch. Cách một lớp bên ngoài Lục Lâm Thiên cũng có thể cảm giác được có môt cỗ lực lượng cuồng bạo khuếch tán. Cỗ năng lượng cuồng bạo này khiến cho trái tim Lục Thiếu Du không ngừng nhảy lên, linh hồn trong đầu lúc này giống như bị dẫn dắt, không tự chủ được mà bắt đầu khởi động.  

– Còn có hai phần ba, trước tiên luyện hóa.  

Lục Lâm Thiên lẩm bẩm nói, chuyện của Đoan Mộc gia đã xử lý xong, kế tiếp hẳn là nên đi tìm Hổ Âm yêu tinh trong Thánh Linh giáo, hắn không thể dừng lại nơi này quá lâu. Thế nhưng trước tiên có lẽ nên dùng Tuyết Phách linh dịch, sau khi dùng hai phần ba còn lại, có lẽ đủ để giúp hắn đột phá từ Linh Vương tam trọng lên Linh Vương tứ trọng. Thực lực mạnh hơn một chút thì khi gặp phải nguy hiểm cũng có thêm một phần cơ hội.  

– Ăn vào.  

Lục Lâm Thiên lập tức mở nắp bình, năng lượng kinh người trong Tuyết Phách linh dịch từ trong bình ngọc bạo phát. Không có một chút chần chờ nào, Lục Lâm Thiên lập tức đem số Tuyết Phách linh dịch còn lại trong bình nuốt vào miệng.  

Tuyết Phách linh dịch tiến vào yết hầu lập tức hóa thành một cỗ năng lượng giống như thủy triều mang theo cảm giác lạnh lẽo mạnh mẽ khuếch tán rồi hóa thành một cỗ năng lượng lớn. Cỗ năng lượng này giống như dã thú, không ngừng xông loạn trong cơ thể. Nơi đám năng lượng này hung hãn đi qua thân thể Lục Lâm Thiên giống như bị đóng băng, mang theo cảm giác lạnh lẽo khiến cho linh hồn cũng không nhịn được mà run rẩy.  

Tiếp đó cỗ năng lượng khổng lồ do Tuyết Phách linh dịch biến thành trực tiếp chạy ào ào vào không gian trong đầu. Năng lượng cuồng bạo khiến cho trong đầu Lục Lâm Thiên truyền tới cảm giác đau đớn. Cũng may tất cả những chuyện này Lục Lâm Thiên đã sớm có sự chuẩn bị.  

– Luyện hóa.  

Mặc cho cỗ năng lượng kinh khủng này chạy loạn trong không gian trong đầu, cố nén đau đớn, Lục Lâm Thiên kết thủ ấn, chống lại sự trùng kích của cỗ năng lượng khổng lồ kia. Linh lực bàng bạc trong đầu trực tiếp thủ hộ chung quanh hồn anh, bắt đầu vận chuyển Âm Dương Linh Vũ Quyết luyện hóa cỗ năng lượng kinh khủng. Luyện hóa cỗ năng lượng này Lục Lâm Thiên đã sớm quen thuộc, cho nên chỉ sau một lát lập tức tiến vào trong trạng thái tu luyện. Quanh thân xuất hiện quang tráo vô hình, chậm rãi luyện hóa năng lượng cuồng bạo do Tuyết Phách linh dịch biến thành. Khí tức Lục Thiếu Du đang dùng một tốc độ chậm rãi tăng lên.  

Trong hải vực vô biên lúc này có một đầu yêu thú phi hành khổng lồ xẹt qua phía chân trời.  

– Thiếu chủ, chúng ta nhận được tin tức Lục Lâm Thiên kia đang ở trên Lưu Tô đảo, lần này tuyệt đối không để cho hắn chạy thoát nữa.  

Trên lưng yêu thú phi hành có mấy đạo thân ảnh đang đứng. Phía trước là một thân ảnh xinh đẹp, trên dung nhan tuyệt mỹ mang theo vẻ lạnh lùng cùng một cỗ sát khí, chính là Lăng Thanh Tuyền.  

Phía sau Lăng Thanh Tuyền còn có bốn đạo thân ảnh, ngoại trừ Không Linh Vương cùng Hắc Quỷ Thiên Vương kia ra còn có một lão giả và bà lão, hai người này đều chừng lục tuần, lão giả kia không ngừng cười ngây ngô, dường như có chuyện vui vậy.  

Bà lão kia vẻ măt âm trầm, tức giận giống như là có mối thù gϊếŧ cha với nàng. Tuy rằng khí tức quanh thân hai người đều thu liễm lại, thế nhưng vô hình trong cũng khiến cho người khác cảm nhận được áp lực. Hắc Quỷ Thiên Vương và Không Linh Vương đứng phía sau người này vô cùng cung kính, ngay cả nói lớn cũng không dám.  

– Dùng tốc độ nhanh nhất đi Lưu Tô đảo.  

Lăng Thanh Tuyền nói, trên khuôn mặt lạnh lùng kia ánh mắt bắn ra sát ý.