Mật thất lần nữa yên tĩnh lại. Lục Lâm Thiên bị ném vào trên mặt đất, ánh mắt nhìn vào người Lăng Thanh Tuyền, một cỗ cảm giác không tốt lập tức lan tràn trong lòng hắn.
– Tên vô sỉ, sao ngươi không kiêu ngạo nữa đi?
Lăng Thanh Tuyền nhìn Lục Lâm Thiên, hàn ý trong mắt tới cực hạn.
– Có bản lĩnh thì quang minh chính đại đấu một phen. Ngoại trừ nửa đường đánh lén ra thì ngươi còn có bản lĩnh nào khác không? Quang minh chính đại đấu ngươi không phải là đối thủ của ta.
Lục Lâm Thiên hừ lạnh một tiếng.
– Ngươi cho rằng ngươi nói những lời này sẽ có tác dụng sao? Chí ít hiện tại ngươi đã ở trên tay ta mà không phải là ta ở trên tay ngươi.
Lăng Thanh TUyền lạnh nhạt nói, khóe miệng mang theo nụ cười lạnh lẽo. Nụ cười này giống như một bông tuyết liên, tuy rằng lạnh lẽo thế nhưng cực kỳ động lòng người.
– Nếu như ngươi ở trong tay ta, ta tuyệt đối sẽ bán ngươi vào trong kỹ viện. Loại nữ nhân lấy oán trả ơn như ngươi cũng chỉ có thể để cho ngàn vạn người cưỡi. Có lẽ, bằng vào tư sắc của ngươi, sinh ý có lẽ cũng không tồi.
Lục Lâm Thiên mắng to. Dù sao đi nữa nữ nhân này cũng không bỏ qua cho hắn, hắn có mắng thêm vài câu cũng không sao, coi như xả giận.
– Ta nói rồi, lần sau gặp ngươi ta nhất định sẽ gϊếŧ ngươi. Chỉ là hiện tại ngươi có chút tác dụng trong giới cho nên ta mới cho ngươi sống lâu thêm vài ngày. Ngươi lăng nhục ta, ngày hôm nay ta nhất định sẽ trả lại gấp bội.
Ánh mắt Lăng Thanh Tuyền trầm xuống, ánh mắt mang theo sự oán hận nhìn vào trên người Lục Lâm Thiên. Nhớ tới trong Cổ Vực, bản thân bị tên vô sỉ này lăng nhục, trong mắt có chút bất lực và ủy khuất. Thế nhưng sự bất lực và ủy khuất này nhanh chóng biến mất, thay vào đó là hận ý và ánh mắt kiên nghị.
Hận ý chợt lóe, một thanh trường kiêm xuất hiện trong tay Lăng Thanh Tuyền. Kiếm quang hiện lên, từng đạo kiếm quang đánh vào trên người Lục Lâm Thiên.
– A.
Lục Lâm Thiên lập tức kêu lên thảm thiết. Dưới kiếm quang này toàn thân Lục Lâm Thiên, trên dưới đều bị cắt hơn mười vết. Cảm giác vô lực, trên người bị cấm chế cho nên Bất Diệt Huyền Thể căn bản không phát huy được tác dụng. Thân thể bị từng đạo kiếm quang cắt vào da thịt.
Lăng Thanh Tuyền khống chế lực đạo vô cùng tinh diệu, từng vết kiếm chỉ cắt vỡ da thịt Lục Lâm Thiên, không làm tổn thương tới gân cốt. Thế nhưng loại đau đớn này cũng khiến cho Lục Lâm Thiên kêu thảm thiết liên tục.
– Đau đớn không? Đây mới chỉ là bắt đầu mà thôi.
Nghe Lục Lâm Thiên kêu thảm thiết, Lăng Thanh Tuyền cười nhạt, trường kiếm vung lên, mũi kiếm trực tiếp rơi vào trên gương mặt Lục Lâm Thiên. Mũi kiếm lạnh lẽo trượt trên mặt Lục Thiếu Du, Lăng Thanh Tuyền lạnh nhạt nói:
– Đồ vô sỉ nhà ngươi, thứ ta ghét nhất chính là khuôn mặt này của ngươi.
Sưu.
Thanh âm của Lăng Thanh Tuyền vừa dứt, mũi kiếm run lên, trên khuôn mặt Lục Lâm Thiên lập tức có cảm giác bỏng rát. Trên mặt xuất hiện một vết kiếm dài, máu tươi chảy ròng ròng.
– Nữ nhân đê tiện, chờ sau khi ngươi rơi vào trong tay bản công tử, ta sẽ khiến cho ngươi chết không được, sống không xong.
Lục Lâm Thiên mắng to nói.
– Ta cho ngươi mắng.
Ánh mắt Lăng Thanh Tuyền trầm xuống, một vết kiếm lần nữa hiện lên trên khuôn mặt Lục Lâm Thiên.
– Nữ nhân đê tiện nhà ngươi…
Lục Lâm Thiên còn chưa nói xong, lại một đạo kiếm quang đánh xuống thân thể hắn.
– Ta chỉ xoa bóp ngươi…
– A…
– Ta sẽ để ngươi cho ngàn vạn người cưỡi…
– Ngươi là đứa con rơi của người tuyết.
– Ngươi là hậu duệ của dân Châu Phi với Góa Phụ Đen (Black Window), đồ tiện tỳ mất cân đối âm dương.
– Ngươi còn biết làm gì ngoài đánh không? Nữ nhân độc ác như ngươi quả thực chính là một con độc xà trong lốt người mà. Ngươi chính là một tạp chủng.
– Suốt đời này sẽ chẳng có ai ngó ngàng tới ngươi đâu.
– A…
– Ngươi @TruyenHD#%$…
…
Từng tiếng kêu thảm thiết vang lên. Từng thanh âm mắng mỏ cũng từ trong miệng Lục Lâm Thiên truyền ra. Tổ tông Lăng Thanh Tuyền đã bị Lục Lâm Thiên đào tới mười tám đời.
Lục Lâm Thiên mắng nửa canh giờ, không có một câu cầu xin nào khiến cho Lăng Thanh Tuyền tức giận tới mức nghiên răng nghiến lợi. Kiếm quang run lên, Lục Lâm Thiên thương tích đầy mình, máu tươi đầm đìa thế nhưng vẫn còn không ngừng mắng. Thậm chí càng mắng càng hưng phấn, thanh âm càng lúc càng lớn.
– Ngươi mà nói nữa ta sẽ gϊếŧ ngươi.
Tròn nửa canh giờ lăng Thanh Tuyền cũng có chút mệt mỏi. Nhìn toàn thân Lục Lâm Thiên dường như đã không có chỗ nào là không có vết kiếm, nghe tiếng mắng độc địa của Lục Lâm Thiên nàng tức giận tới nỗi trắng mắt, trên khuôn mặt vốn đã lạnh lẽo kia lúc này càng lên lạnh lẽo.
– Có bản lĩnh thì ngươi cứ chém thêm mấy kiếm. Dù sao đi nữa ngươi cũng đã gắn với chữ tiện, ngày hôm nay nếu như bản công tử không chết thì ngày khác nhất định sẽ bán ngươi vào trong kỹ viện. Không, bản công tử phải đem ngươi cho mấy đầu hắc tinh tinh mới được.
Lục Lâm Thiên cười lớn, trên mặt tràn ngập máu tươi, vô cùng đáng sợ. Có lẽ hiện tại ngay cả La Lan thị cũng không nhận ra được hắn nữa. La Lan thị nếu thấy dáng vẻ đầm đìa máu tươi của Lục Lâm Thiên lúc này phỏng chừng sẽ bị đau lòng tới chết.
– Đồ vô sỉ, ngươi nghĩ rằng ta không dám gϊếŧ ngươi sao?
– Có bản lĩnh thì cứ gϊếŧ ta. Bằng không lần sau nếu như ngươi rơi vào trong tay ta thì sẽ không có kết cục tốt đâu.
Lục Lâm Thiên cả giận nói.
Lăng Thanh Tuyền lạnh lùng nhìn Lục Lâm Thiên, tức giận càng lúc càng lớn. Thế nhưng nàng đột nhiên lại cười nhạt, cơn tức giận trong mắt biến mất, nói:
– Hừ, ngươi muốn được chết sớm, giải thoát sớm sao? Ta sẽ không mắc mưu của ngươi. Để ngươi chết bây giờ là quá tiện nghi cho ngươi. Bản tiểu thư còn chưa hả hận, ngươi cứ chậm rãi mắng đi. Ngày mai ta lại tới thu thập ngươi. Ngươi muốn chết sao? Nằm mơ đi.
Nói xong Lăng Thanh Tuyền cũng không để ý tới Lục Lâm Thiên mà nghênh ngang rời đi. Phía sau nàng không ngừng vang lên tiếng chửi bới của Lục Lâm Thiên.
Ngoài mật thất, Lăng Thanh Tuyền đóng cửa đá, ánh mắt nhìn về phía sau.
– Các ngươi trông chừng người trong mật thất. Nếu như để hắn chạy thoát thì các ngươi biết hậu quả rồi đấy.
Lăng Thanh Tuyền nói với hai đại hán Vũ Tướng mặc hắc bào bên ngoài cửa đá.
– Vâng, thiếu chủ.
Hai người cung kính đáp, không dám ngẩng đầu lên.
Lăng Thanh Tuyền liếc nhìn mật thất một cái nữa rồi mới chậm rãi rời đi.
Trong mật thất, có lẽ đoán được Lăng Thanh Tuyền đã đi xa, lúc này Lục Lâm Thiên mới ngừng mắng. Ánh mắt trầm xuống. Cảm nhận sự đau đớn toàn thân lúc này hắn không khỏi mỉm cười.
Lục Lâm Thiên cũng không phải là kẻ biếи ŧɦái, không phải muốn Lăng Thanh Tuyền đánh thêm vào trên người hắn mấy kiếm. Mà là khi kiếm đầu tiên của Lăng Thanh Tuyền đánh xuống Lục Lâm Thiên lập tức cảm giác được, trong sự đau đớn này, kinh mạch chung quanh vết thương lập tức có phản ứng, không tê dại như trước nữa.