– Tiểu oa nhi, tốt hơn ngươi đừng có chọc vào Thiên Hạp đảo chúng ta. Lập tức giao ra giải dược, bằng không các ngươi sẽ phải hối hận.
Vũ Vương tứ trọng kia nhướng mày nói, trong lòng hắn lúc này cũng vô cùng lo lắng. Thực lực mấy người này đều bất phàm, đặc biệt là đầu yêu thú thất giai trung kỳ kia có thể dùng một chiêu đả thương tứ trưởng lão, những người này quả thực khó dây vào. Thế nhưng Thiếu đảo chủ bị hạ độc, không thể trì hoãn được nữa. Lần này hắn cũng chỉ cố gắng kiên trì, hi vọng dựa vào mặt mũi của Thiên Hạp đảo để những người này giao ra giải dược. Dù sao mặt mũi của Thiên Hạp đảo ngay cả Nhật Sát các cũng phải cấp ba phần mặt mũi.
Chỉ là tên Vũ Vương tứ trọng này cũng không biết những người trước mặt hắn, nếu như trêu vào, sợ rằng ngay cả mặt mũi của Nhật Sát các đám người này cũng không cho, sao lại phải cấp mặt mũi cho Thiên Hạp các bọn hắn cơ chứ.
– Nực cười, hôm nay ta không giao giải dược ra thì các ngươi định làm gì ta?
Lục Tâm Đồng cũng không phải là hạng người dễ lương thượng. Ý tứ uy hϊếp trong lời nói của lão giả kia nàng cũng nghe ra được cho nên không thỏa hiệp.
– Nhanh giao ra giải dược, bằng không Thiên Hạp đảo ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho các ngươi.
Thanh niên mặc y phục màu trắng kia lúc này vẻ mặt đen kịt, toàn thân đã bắt đầu phù lên, cho dù hắn là Linh Suất cửu trọng cũng không thể chống lại độc của Lục Tâm Đồng.
– Thiên Hạp đảo là cái rắm gì? Người khác sợ thế nhưng Long gia gia của ngươi còn chưa đặt vào trong mắt.
Tiểu Long vô cùng lưu manh nói, quả thực nó cũng không đặt Thiên Hạp đảo vào trong mắt.
– Các ngươi đi đi, độc này không lấy mạng của ngươi, chỉ phù vài ngày, làm dung mạo biến dạng một chút mà thôi. Sau này tốt nhất đừng trêu vào chúng ta.
Dương Quá cũng không muốn gây sự, so với Tiểu Long và Lục TÂm Đồng thì hắn trầm ổn hơn không ít. Quan trọng là Dương Quá luôn không thích động thủ đả thương người khác.
– Cái này…
Nghe Dương Quá nói, sắc mặt Vũ Vương tứ trọng và Vũ Vương ngũ trọng kia khẽ biến hóa. Không ngờ độc này lại không ảnh hưởng tới tính mạng của thiếu chủ. Chỉ hủy một chút dung mạo mà thôi, coi như là cấp một chút giáo huấn cho vị thiếu chủ thường ngày ngang ngược kiêu ngạo của bọn họ cũng tốt. Những người trước mắt này cũng không dễ chọc, tốt nhất không nên động thủ thì tốt hơn. Một khi động thủ sợ rằng bọn họ cũng không chiếm được tiện nghi.
– Cái gì? Hủy dung?
Nghe Dương Quá nói vậy, Dương Tử Tùng giận dữ. Hắn làm sao có thể chịu hủy dung được cơ chứ, nhìn bộ dáng hiện tại, sợ rằng sau này bất luận một nữ nhân nào nhìn thấy hắn cũng phải hoảng sợ.
Đối mặt với trảo ấn của Dương Tử Tùng, Tiểu Long, Như Hoa, Dương Quá cũng không có ý tứ ngăn cản. Sắc mặt Lục Tâm Đồng không chút biến đổi, thân ảnh chợt lóe đem theo một đạo tàn ảnh tránh khỏi công kích của Dương Tử Tùng.
Mà dùng tốc độ hiện tại của Lục Tâm Đồng, Dương Tử Tùng này đương nhiên khó có thể đuổi theo được. Mắt nhìn Lục Tâm Đồng thoát khỏi phạm vi công kích, Dương Tử Tùng dường như ngày càng giận dữ. Thân hình lần nữa lao về phía Lục Tâm Đồng.
Lục Tâm Đồng vừa ra tay khiến cho sắc mặt mấy Vũ Vương kia đại biến. Lúc này Lục Tâm Đồng ra tay đem theo lực lượng không gian khiến cho sắc mặt bọn họ đại biến, bởi vì đây là biểu tượng của Linh Vương.
– Thiếu đảo chủ.
Nhìn ra thực lực đại khái của Lục Tâm Đồng, Vũ Vương ngũ trọng kia lập tức lao thẳng về phía trước.
– Nếu dám đi về phía trước một bước thì ngươi nhất định sẽ chết.
Thân ảnh Như Hoa lạnh lùng chắn trước người lão giả Vũ Vương ngũ trọng kia. Trong lời nói không có chút khách khí nào. Vũ Vương ngũ trọng nếu như trở lại một tháng trước mà nói đương nhiên nàng sẽ cố kỵ. Thế nhưng sau khi dùng Yêu linh đan thực lực của nàng đã tiến bộ rất nhanh. Muốn đối phó với Vũ Vương lục trọng cũng không thành vấn đề. Lần trước đối phó với Kiếm Linh Vương của Thiên Vân đảo là Vũ Vương thất trọng nàng cũng không rơi vào thế hạ phong bao nhiêu.
Như Hoa chặn đường, tứ trưởng lão Vũ Vương ngũ trọng này lập tức không dám tiến lên. Hắn biết mình tiến lên cũng vô dụng, yêu thú thất giai trung kỳ này hắn không thể chống lại được.
– Giao ra giải dược.
Thân ảnh Dương Tử Tùng nhanh như thiểm điện phóng tới Lục Tâm Đồng. Thế nhưng mỗi khi gần đuổi kịp Lục Tâm Đồng thì thân thể của nàng lại dùng một góc độ không thể tưởng tượng được mà tác h ra, giống như là mèo vờn chuột vậy.
– Ồ, thực lực của nữ tử xinh đẹp kia thật mạnh, dường như Dương Tử Tùng không phải là đối thủ của nàng ta.
– Không gian lực, Linh Vương?
Một ít người có thực lực bất phàm đứng xem phía xa lúc này cũng nhìn ra một chút. Thực lực của Lục Tâm Đồng so với Dương Tử Tùng kia mạnh hơn không ít.
– Hừ, đây là tự ngươi muốn chết.
Bị Dương Tử Tùng đuổi theo không bỏ, một cỗ hàn ý từ trong lòng Lục Tâm Đồng
tràn ra. Vốn nàng không muốn gây sự, thế nhưng lúc này trong lòng tràn ngập tức giận. Thủ ấn đột nhiên được kết. Không gian quanh thân run rẩy, một cỗ khói độc màu đen từ trong cơ thể tuôn ra.
Khi Dương Tử Tùng đánh về phía Lục Tâm Đồng, cảm nhận không gian vặn vẹo, sắc mặt hắn đại biến, khí thế của đối phương lúc này hoàn toàn khiến cho hắn run rẩy, thanh âm kinh ngạc từ trong miệng hắn vang lên:
– Linh Vương.
– Thiếu đảo chủ, cẩn thận.
Sát ý trong mắt Lục Tâm Đồng rất rõ ràng, tất cả mọi người trong Thiên Hạp đảo đều có thể tưởng tượng được, lúc này cả đám không còn bình tĩnh được nữa, lập tức đánh về phia Lục Tâm Đồng.
– Hừ, muốn dùng nhiều người bắt nạt một người sao?
Tiểu Long mơ miệng nói. Nó đã sớm muộn động thủ, nếu không phải bởi vì Dương Quá đã nói qua không thể tùy tiện gây sự thì lúc này sợ rằng nó đã động thủ từ lâu rồi. Nắm tay nho nhỏ nắm chặt, một đạo quyền ấn khiến cho không gian vặn vẹo mang theo thanh âm sắc bén đánh về phía Vũ Vương tứ trọng kia.
– Các ngươi động thủ trước, vậy thì ta cũng không khách khí nữa.
Dương Quá không muốn động thủ, thế nhưng nhìn thấy có người công kích tam muội khiến cho hắn lập tức nổi giận nhìn về phía Vũ Vương nhất trọng và Vũ Vương nhị trọng còn lại. Ánh mắt Dương Quá lạnh lẽo, quanh thân có một cỗ khí tức vô hình bạo phát, toàn bộ không gian tràn ngập một cỗ quang mang nhàn nhạt.
Phanh Phanh.
Trong nháy mắt ngắn ngủi này, Vũ Vương nhất trọng và Vũ Vương nhị trọng kia lập tức bị không gian lực phong tỏa. Thân thể đình trệ, di chuyển một bước cực kỳ khó khăn giống như phải dùng hết sức bình sinh. Ngay sau đó, Dương Quá đạp mặt đất một cái, quang mang dưới chân chợt lóe, thân ảnh phóng lên cao, hai tay mang theo hai đạo quyền ấn hung hăng đánh vào trên người hai Vũ Vương kia.