Đột phá Vũ phách, ngưng tụ Vũ đan, điều này đối với bất kỳ Vũ giả nào mà nói đều là một cửa ải, nhưng đối với Lạc Dĩnh mà nói lại không thấy rõ.
Sau Vũ sư cửu trọng, chỉ một lát từ ngoài đình viện có ba cỗ năng lượng thuộc tính hội tụ, chính là thủy, phong, thổ, ba cỗ năng lượng bị Lạc Dĩnh hấp thu vào trong cơ thể, chân khí lại đột nhiên tiêu thăng.
– Đây là…
Bên ngoài đình viện, Lạc Kiến Hồng cảm giác được biến hóa, ánh mắt cực kỳ kinh ngạc, năng lượng dao động không ngừng làm cho hắn ngoài ý muốn, không biết là chuyện gì xảy ra.
– Các chủ, hình như có người ngưng tụ Vũ đan, phong, thủy, thổ hệ, là tam hệ Vũ giả!
Trưởng lão Vũ Vương tứ trọng kinh ngạc hô.
– Là ai vậy, tam hệ Vũ giả, trời ạ, chẳng lẽ Nhật Sát các sẽ xuất hiện một Vũ giả tam hệ hay sao!
– Trong đình viện chỉ có Lục Lâm Thiên cùng Dĩnh nhi, là ai chứ!
– Chẳng lẽ…
Lạc Kiến Hồng tựa hồ nghĩ tới điều gì, nhưng tựa hồ là không thể nào.
– Lạc cô nương, đủ rồi, mau dừng lại!
Lạc Dĩnh vừa ngưng tụ xong Vũ đan, Lục Lâm Thiên quát lớn, nếu liên tục đột phá sẽ làm căn cơ không ổn, mà năng lượng trong người Lạc Dĩnh đủ cho nàng đột phá tới Vũ Suất chỉ trong vài tháng thời gian.
– Vũ giả tam hệ!
Lục Lâm Thiên mỉm cười, thiên phú của Lạc Dĩnh cũng không kém hơn Vân Hồng Lăng bao nhiêu, mặc dù cất bước quá muộn nhưng có được thể chất cường hãn, hơn nữa với tốc độ tu luyện của Vũ giả tam hệ, lại được Nhật Sát các bồi dưỡng, chỉ sợ thành tựu ngày sau có thể nghĩ.
Hô!
Lạc Dĩnh thở ra một hơi trọc khí, trúc trắc thu lại thủ ấn, vừa mở mắt, trong mắt chợt hiện tinh quang.
Cảm giác biến hóa trong cơ thể mình, Lạc Dĩnh hiểu được đã phát sinh chuyện gì, từ nay về sau nàng đã trở thành người bình thường, không cần sống thống khổ như ngày trước, có thể tự do đi khắp nơi, mà phụ thân cũng không cần tiếp tục lo lắng.
Nghĩ tới đây, Lạc Dĩnh cảm kích nhìn thanh niên trước mắt, không nghĩ tới người này vẫn quân tử như vậy, tới bây giờ vẫn còn giữ nguyên dải lụa che mắt.
Lạc Dĩnh vội vàng đứng dậy cầm lấy bộ quần áo mặc nhanh vào, khuôn mặt càng thêm đỏ ửng.
– Lục chưởng môn, ta đã chuẩn bị xong, ngài có thể lấy dải lụa xuống!
Lục Lâm Thiên kéo dải lụa xuống, khẽ chớp mắt, nhìn thiếu nữ yêu kiều trước mặt, thần sắc của nàng đã khác hẳn lúc trước, khuôn mặt đỏ ửng, làn da bóng loáng như ngọc, trong ánh mắt còn lóe lên vẻ thông thấu sáng rọi.
– Chúc mừng Lạc cô nương trở thành Vũ giả tam hệ, tiền đồ vô lượng!
Lục Lâm Thiên mỉm cười nói, hết thảy thành công, lúc này hắn xem như thở ra một hơi nhẹ nhõm.
– Tiểu nữ tử đa tạ ân cứu mạng của Lục chưởng môn, ân như tái tạo!
Lạc Dĩnh quỳ xuống, trong mắt tràn ngập cảm kích.
– Lạc cô nương, không dám!
Lạc Dĩnh còn chưa kịp quỳ xuống đã bị Lục Lâm Thiên nhanh chóng nâng đỡ, hương thơm lan vào mũi hắn, sắc mặt Lạc Dĩnh lại đỏ lên, cả người chợt dâng lên cảm giác khác thường.
Dát chi!
Cửa phòng đột nhiên bật mở, một thân ảnh xinh đẹp chạy ra bổ nhào vào trong lòng Lạc Kiến Hồng.
– Cha, con khỏe rồi, bệnh của con đã chữa trị tốt lắm!
Nữ tử nhào vào trong lòng Lạc Kiến Hồng, đôi mắt ướŧ áŧ, sau này phụ thân rốt cục không cần lo lắng cho mình.
– Dĩnh nhi, cho cha nhìn xem!
Lạc Kiến Hồng kích động, để nữ nhi đứng bên cạnh, thủ ấn đánh ra, nhất thời rơi lên người nàng.
– Tốt lắm, rốt cục trị hết Tiên Thiên Đoạn Mạch Tuyệt Thể, còn có thể tu luyện, Vũ giả tam hệ, mọi chuyện đều tốt!
Sau khi kiểm tra, sắc mặt Lạc Kiến Hồng mừng rỡ, kích động run rẩy lên, suốt hai mươi mấy năm hắn tìm khắp các cường giả Linh đạo, nhưng không ai chữa khỏi được nữ nhi của hắn, hắn đã tuyệt vọng, nhưng lần này hắn chỉ là vô tình lại giúp nữ nhi chữa khỏi bệnh, hắn thật sự không nghĩ tới sẽ có kết quả này.
– Dĩnh nhi, mau cho ta xem!
Mấy trưởng lão cũng vô cùng hưng phấn, dù họ luôn chờ mong nhưng một khi sự thật đã xảy ra họ vẫn không dám tin, có lẽ họ đã từng thất vọng qua nhiều lần, bởi vì cả cường giả Linh Tôn cũng không có biện pháp chữa trị.
– Thật sự tốt lắm, còn là Vũ giả tam hệ!
– Lại thành công ngưng tụ Vũ đan đột phá tới Vũ phách, thật tốt quá!
Nhóm trưởng lão hưng phấn kích động kiểm tra, cực kỳ kinh ngạc lẫn khϊếp sợ.
Lúc này Lạc Kiến Hồng đi tới trước mặt Lục Lâm Thiên, nhìn vẻ mặt tái nhợt cùng suy yếu của hắn, không nói một lời nào, chỉ cúi người thi lễ, trong mắt tràn ngập cảm kích.
– Lạc các chủ, ta cần một mật thất bế quan vài ngày!
Lục Lâm Thiên đáp lễ, hắn hiểu được ý tứ của Lạc Kiến Hồng.