Lục Lâm Thiên nhìn phía trước, trong hơn trăm người chỉ có hai mươi mấy người tự phế tu vi rời đi, còn những người khác đang đưa mắt nhìn nhau.
Tâm thần hắn khẽ đông, trong trữ vật giới chỉ bay ra hai đạo lưu quang, hai cỗ khôi lỗi xuất hiện, chính là Khôi Tứ cùng Khôi Ngũ.
– Khôi lỗi thất cấp, trên người Lục Lâm Thiên thật không ít bảo vật a…
Lục Lâm Thiên thản nhiên phất tay:
– Gϊếŧ, một tên cũng không để lại!
– Ngao!
– Dạ, chủ nhân!
Khôi Tứ rít gào, Khôi Ngũ Tôn kính đáp, hai cỗ yêu khôi thất cấp đồng thời bay ra, nháy mắt thi triển sát chiêu, từng tiếng kêu thảm thê lương không ngừng vang vọng trên Hỏa đảo.
– Trốn, mọi người chạy mau!
Tuy Khôi Tứ cùng Khôi Ngũ không ngừng chém gϊếŧ, nhưng vẫn có người thừa cơ bỏ chạy.
– Hống!
Lại có tiếng rít gào vang lên, Thiên Sí Tuyết Sư đã bay lên không, thân hình xoay chuyển, một đạo gió xoáy khổng lồ phun ra.
– Ô ô!
– Hống!
Phi Thiên Ngô Công còn có Quỳ Long Như Hoa đồng thời gia nhập trận chiến, ba đầu yêu thú khổng lồ mang theo khí thế kinh người khiến người chung quanh kinh hãi đảm chiến.
Lạc Kiến Hồng phất tay ý bảo, các trưởng lão Nhật Sát các hiểu ý lập tức dẫn theo chúng đệ tử lao đi.
Oanh oanh oanh!
Trong tiếng nổ vang, chỉ một lát sau toàn bộ đệ tử Thiên Hạp đảo đều bị đánh chết.
Hỏa đảo biến thành một mảnh hỗn độn, máu tươi sái đầy mặt đất, nháy mắt liền bốc hơi chỉ còn lưu lại dấu vết cạn khô.
Lục Lâm Thiên nhíu mày, không biết vì sao nhiệt độ trên Hỏa đảo ngày càng cao, càng lúc càng nóng cháy.
– Lục lão đệ, chúc mừng, lại chiếm được một kiện hồn khí địa cấp!
Lạc Kiến Hồng đi tới bên cạnh Lục Lâm Thiên cười nói.
– Có gì đáng mừng chứ, thiếu chút nữa đã khó giữ được tính mạng, làm cho Lạc lão ca chê cười!
Lục Lâm Thiên cười khổ, tâm tư vừa chuyển, không biết người này có đỏ mắt hay không, bởi vì hồn khí địa cấp còn có thể hấp dẫn được cả Vũ Tôn Linh Tôn.
Có lẽ nhìn ra ý nghĩ của Lục Lâm Thiên, Lạc Kiến Hồng cười nói:
– Xem ra hôm nay Lục lão đệ thu hoạch thật không ít đâu.
– Thiên Hạp đảo đã trở thành danh nghĩa, hết thảy thuộc về Thiên Hạp đảo chính Lạc lão ca hẳn cũng không khách khí đi.
Lục Lâm Thiên bồi cười một tiếng, ý tứ đã thật rõ ràng.
Lạc Kiến Hồng cười khổ, tuy địa bàn Thiên Hạp đảo không nhỏ, nhưng cũng không sánh bằng một kiện hồn khí địa cấp mà.
– Mọi người không sao chứ?
Lạc Kiến Hồng nhìn qua Lục Tâm Đồng hỏi.
– Tiểu Long, Tâm Đồng, nhanh đem Chân Linh thánh quả trả lại cho Lạc các chủ, trở về ta sẽ thu thập các ngươi!
Lục Lâm Thiên xoay chuyển ánh mắt nói.
– Lục lão đệ, Tiểu Long cùng Tâm Đồng còn nhỏ tuổi nên mới lấy đi toàn bộ Chân Linh thánh quả, chỉ sợ họ không biết mỗi người chỉ có thể dùng một quả mà thôi, dùng nhiều hoàn toàn không tác dụng, ngược lại còn giảm bớt tu vi, cho nên giao phần còn dư lại cho ta là được rồi.
Lạc Kiến Hồng mỉm cười nói.
– Lạc các chủ, ngươi nói đều là thật sự, dùng nhiều sẽ giảm bớt tu vi?
Tiểu Long nhìn chăm chú vào Lạc Kiến Hồng hỏi.
– Không sai, đây chính là chỗ thần dị của Chân Linh thánh quả.
Lạc Kiến Hồng trả lời.
– Lão đại, không xong, đệ gặp phiền toái lớn!
Tiểu Long nhất thời nhảy dựng, vẻ mặt vô cùng sốt ruột.
– Tiểu Long, đệ làm sao vậy?
Lục Lâm Thiên nghi hoặc hỏi.
– Khi người của Thiên Hạp đảo truy sát chúng ta, ta sợ Chân Linh thánh quả bị bọn hắn đoạt đi, cho nên ta một hơi ăn hết chín quả, khó trách thực lực của ta ngày càng yếu, nguyên lai đều bị Chân Linh thánh quả làm hại!
Tiểu Long sốt ruột nói, ánh mắt liền nhìn qua Lạc Kiến Hồng hỏi:
– Lạc các chủ, sao ngươi không nói sớm cho ta biết a, làm sao bây giờ, có cách nào bổ cứu hay không?
– Việc này… Thật sự không có cách nào!
Lạc Kiến Hồng sửng sốt.
Toàn bộ đệ tử trẻ tuổi của Nhật Sát các nghe được lời của Tiểu Long, trong mắt tràn đầy vẻ ghen tỵ lẫn oán hận, còn có vẻ bất đắc dĩ, chín Chân Linh thánh quả, họ không lấy được quả nào, lần này có không ít đệ tử trẻ tuổi hi vọng lấy được thánh quả gia tăng thực lực, ai biết lại bị đầu yêu thú hay Linh thú kia nuốt hết.
Trong lòng Lục Lâm Thiên cả kinh, sắc mặt đại biến, kỳ thật suýt chút nữa hắn cũng cho rằng là sự thật, nhưng lập tức nghĩ tới với lực phòng ngự của Tiểu Long, sao lại sợ hãi bị người cướp Chân Linh thánh quả, chỉ sợ là trong lòng hắn có quỷ.
– Lão đại, đệ thảm rồi, thực lực của đệ càng ngày càng yếu!
Tiểu Long buồn rười rượi, nhìn Lạc Kiến Hồng nói:
– Lạc các chủ, thật sự là có lỗi, ta không trả được Chân Linh thánh quả cho ngươi.
– Lạc lão ca, thật sự có lỗi, Chân Linh thánh quả bị Tiểu Long ăn hết, hôm nào ta nhất định trả lại bằng vật khác tương đương.
Lục Lâm Thiên chỉ có thể áy náy nói.
– Việc này…
Lạc Kiến Hồng chợt cười nói:
– Mặc dù Chân Linh thánh quả trân quý, nhưng đã không có thì thôi đi.
Lạc Kiến Hồng nói xong cũng có chút đau lòng, tuy Chân Linh thánh quả trân quý nhưng cũng không tới nỗi xem là trọng bảo, nhưng chỉ là đối với Nhật Sát các mà thôi, đối với người bình thường, tuyệt đối là bảo vật, bằng không sẽ không hấp dẫn nhiều người vào Thiên đảo như vậy.
Huống chi mười năm Chân Linh thánh quả lại chín một lần, mỗi lần đều giúp Nhật Sát các bồi dưỡng được không ít cường giả, năng lượng thánh quả cực kỳ ôn hòa, cường giả Vũ Suất sử dụng cũng không có vấn đề, hiện tại đại bộ phận trưởng lão Nhật Sát các từng dùng qua Chân Linh thánh quả.
Lần này không lấy được quả nào, Lạc Kiến Hồng cũng cảm thấy bất đắc dĩ.
– Tiểu Long, Tâm Đồng, còn không nhanh tạ ơn Lạc các chủ!
Lục Lâm Thiên giả vờ tức giận quát.
– Đa tạ Lạc các chủ, sớm biết quan hệ giữa các chủ cùng lão đại tốt như vậy, ta sẽ không làm như thế.
Tiểu Long khổ sở nói:
– Hiện tại ta gặp phiền toái lớn!
– Lạc lão ca, ta còn một ít chuyện muốn làm, đi trước một bước.
Lục Lâm Thiên nói.
– Vậy ta sẽ không lưu Lục lão đệ, hôm nào đi qua phải tới Nhật Sát các ngồi một chút, ở trong Đông Hải có việc gì cần giúp đỡ thì cứ mở miệng.
Lạc Kiến Hồng nói.
– Tới lúc đó cần giúp đỡ, tiểu tử nhất định không khách khí!
Lục Lâm Thiên cười nói.
– Hống!
Thiên Sí Tuyết Si rít gào một tiếng, hóa thành bản thể mấy chục thước xoay quanh không trung.
– Lạc lão ca, cáo từ!
Lục Lâm Thiên mang theo nhóm người Lục Tâm Đồng đồng thời bắt lấy Vũ Vương thất trọng nhảy lên Thiên Sí Tuyết Sư, lập tức rời đi.
Nhìn thấy Thiên Sí Tuyết Sư đi xa, ánh mắt Lạc Kiến Hồng suy nghĩ sâu xa.
Những người còn đánh chủ ý với Chân Linh thánh quả, lúc này hàn ý ứa ra, gặp phải Lục Lâm Thiên tuyệt đối là một chuyện kinh khủng, bọn họ không dám trêu chọc tới hắn.
– Thực lực Lục Lâm Thiên thật sự quá mạnh mẽ, chỉ sợ dưới Vũ Tôn đã là vô địch thủ.
Một trưởng lão đứng sau lưng Lạc Kiến Hồng nói.
– Không chỉ vậy, dù là gặp Vũ Tôn cũng có thể đối kháng đi, đánh chết Âm Hồn Vương như lấy đồ trong túi, Vũ Tôn nhất trọng chỉ sợ cũng không gϊếŧ người được thoải mái như thế.