Đỉnh Phong Thiên Hạ

Chương 1686: Một gϊếŧ một thả (2)



– Còn ai muốn nói gì không?  

Lục Lâm Thiên đưa mắt nhìn mọi người trong không trung.  

Thánh Linh Thiên Tôn Tập Hạo Nhiên nhìn ánh mắt Lục Lâm Thiên, ánh mắt khẽ đổi, lập tức tiến lên một bước nhìn Vũ Tôn nhị trọng kia rồi nói:  

– La Vạn Võ, ngươi có thật lòng biết tội hay không?  

– Thánh Linh Thiên Tôn, đệ tử đã biết tội, lần sau không dám tái phạm.  

Vũ Tôn nhị trọng kia nhìn thấy Thánh Linh Thiên Tôn dường như đang cầu tình vì mình cho nên lập tức cảm kích, vội vã trả lời.  

– Giáo chủ, La Vạn Võ đã thật lòng biết tội, không bằng tạm tha cho hắn. Trừng phạt nặng một chút là được rồi.  

Thánh Linh Thiên Tôn cầu tình nói.  

– Nếu như Thánh Linh Thiên Tôn đã mở miệng, vậy thì hôm nay ta sẽ tạm tha cho ngươi.  

Ánh mắt Lục Lâm Thiên trầm xuống nói:  

– Tội chết có thể miễn, thế nhưng tội sống khó tha, bởi vì phạm thượng cho nên phạt…  

Lục Lâm Thiên suy nghĩ một chút rồi nói:  

– Vậy thì xử phạt năm trượng, không được vận công chống lại. Do Thánh Pháp Thiên Tôn tự mình chấp hành, ngươi có phục không?  

Lục Lâm Thiên nói xong, ánh mắt nhìn về phía Vũ Tôn nhị trọng.  

– Phục, đệ tử tâm phục khẩu phục.  

Vũ Tôn nhị trọng sửng sốt, còn tưởng rằng mình sẽ bị trừng phạt nặng một chút, thế nhưng không ngờ lại chỉ đánh năm trượng. Xem ra giáo chủ cũng chỉ phạt qua loa mà thôi cho nên hắn lập tức đáp.  

Chúng cường giả chung quanh thất kinh, vốn tưởng rằng vị La hộ giáo này phạm thượng, bằng vào sát khí trên người giáo chủ sợ rằng sẽ lành ít dữ nhiều, thế nhưng không ngờ lại là như thế này.  

Hắc Vũ ở bên cạnh khẽ mỉm cười. Trong mắt Thánh Linh Thiên Tôn Tập Hạo Nhiên lộ ra tinh quang, vị giáo chủ này tuy rằng tuổi còn trẻ thế nhưng thủ đoạn cao minh tới cực điểm. Một gϊếŧ một thả, đạo lý bên trong xử lý vô cùng nhuần nhuyễn a.  

Lục Lâm Thiên giải cấm chế trên người Vũ Tôn nhị trọng. Vũ Tôn nhị trọng này lập tức cảm kích hành lễ, cảm kích với Thánh Linh Thiên Tôn không ngớt.  

…  

Hai ngày sau, trong Thánh Linh bộ. Từ sáng sớm vạn vật như sống lại dưới ánh nắng đầu tiên trong ngày. Lục Lâm Thiên cũng thở ra một ngụm trọc khí từ trong đan điền.  

Trọc khí thở ra, hai mắt nhắm chặt mở ra. Trong đôi mắt thâm thúy hiện lên tinh quang rồi biến mất không thấy. Cảm nhận chân khí và linh lực hồi phục tới bảy tám phần trong cơ thể, khóe miệng Lục Lâm Thiên hiện lên chút tiếu ý.  

– Rốt cuộc cũng thu phục được Thánh Linh giáo.  

Trong lòng Lục Lâm Thiên có chút mừng rõ, Thánh Linh giáo mà sư phụ lưu lại có thực lực tuyệt đối kinh khủng. Hơn trăm Vũ Vương cùng Linh Vương, hơn mười đầu yêu thú, linh thú thất giai. Trong Tứ bộ ngoại từ một Tôn lão hộ giáo Vũ Tôn nhất trọng kia còn có mười hai Tôn lão hộ giáo khác. Đây đều là Vũ Tôn cùng Linh Tôn. Mặt khác thực lực của Tam Đại Thiên Tôn đều đạt tới một trình độ kinh khủng. Quan trọng nhất chính là còn có Hắc Vũ tồn tại, loại thực lực này càng thêm kinh khủng.  

Lục Lâm Thiên nhớ tới lời nói của sư phụ. Nếu như Thánh Linh giáo còn tồn tại, thu phục được Thánh Linh giáo, bằng vào thực lực của Thánh Linh giáo, coi như là hắn đi ngang Đông Hải cũng không có bao nhiêu vấn đề. Thực lực như vậy tuyệt đối không chỉ là nói mạnh miệng. Bằng vào thực lực hiện tại của Thánh Linh giáo, bất luận một thế lực nào trong Tứ các Tứ đảo cũng không dám trêu vào Thánh Linh giáo.  

– Linh Vũ giới.  

Lục Lâm Thiên thì thào một tiếng. Có thực lực của Thánh Linh giáo trong tay, sau này hắn chống lại Linh Vũ giới cũng không có cảm giác thực lực thiếu thốn nữa.  

Một lát sau Lục Lâm Thiên và Lục Tâm Đồng, Tiểu Long Dương Quá đi về phía hậu sơn.  

– Hắc Vũ thúc, ta tới rồi.  

Trong một cái động khẩu bị cấm chế, bên trong bày biện vô cùng đơn giản. Lúc này Lục Lâm Thiên đi vào bên trong nhìn Hắc Vũ rồi nói. Nhìn Hắc Vũ khiến cho Lục Lâm Thiên vô hình trung cảm nhận được sự áp chế, đây là thực lực của cường giả, vô thanh vô tức tạo thành áp chế.  

– Thiếu chủ, chủ nhân hiện tại đang ở nơi nào? Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra.  

Trong hang, ánh mắt Hắc Vũ mang theo vẻ khẩn trương hỏi Lục Lâm Thiên.  

Lục Lâm Thiên đem chuyện của sư phụ THánh Thủ Linh Tôn nói qua với Hắc Vũ một lần. Tọa kỵ của sư phụ đương nhiên hắn có thể tuyệt đối tin tưởng cho nên mọi chuyện về sư phụ THánh Thủ Linh Tôn hắn không cần phải giấu diếm.  

– Chủ nhân thiên phú tuyệt đại, không ngờ lại không thể vượt qua bước cuối cùng kia.  

Nghe xong Lục Lâm Thiên, Hắc Vũ khẽ thở dài nói.  

– Sư phụ vẫn có cơ hội khôi phục. Ngày sau đột phá cũng không phải là không có cơ hội.  

Lục Lâm Thiên nói, đột phá Linh Đế, muốn đột phá tới cấp bậc này tuyệt đối không phải là chuyện dễ dàng. Có thể tu luyện tới Vũ Vương, Linh Vương thì đều là người có thiên tư bất phàm, nhân trung chi long. Mà tới Vũ Tôn, Linh Tôn thì chính là lông phượng sừng lân. Về phần đột phá Vũ Đế, Linh Đế thì đâu chỉ là thiên phú tuyệt đại có thể miêu tả hết được.  

Nghĩ vậy Lục Lâm Thiên không khỏi lo lắng, sau này nếu như hắn tu luyện tới bước đó liệu có thể đột phá được hay không. Lục Lâm Thiên cười khổ, hiện tại hắn còn chưa tới Vũ Tôn cùng Linh Tôn mà đã nghĩ muốn đột phá Vũ Đế, Linh Đế quả thực còn hơi sớm.  

– Chủ nhân có thể khôi phục thì tốt nhân. Khi trước chủ nhân mãi không về ta đã đi khắp nơi tìm kiếm. Thế nhưng tìm toàn bộ đại lục cũng không tìm thấy được chủ nhân. Trong linh hồn ta vẫn còn liên hệ với chủ nhân cho nên cũng biết chủ nhân không ngã xuống. Những năm này ta đều ở trong Thánh Linh giáo chờ chủ nhân trở về. Thế nhưng thật không ngờ chủ nhân đã trở thành thân thể hồn anh. Ở trong Ngọc Linh sàng, khó trách ta không thể tìm được. Càng không nghĩ tới chủ nhân có duyên phận nhận được một đệ tử như ngươi. Linh Vũ song tu, vũ giả ngũ hệ, thiên phú kinh người, quả thực không tồi. Có tư cách trở thành đệ tử của chủ nhân.  

Hắc Vũ nhìn Lục Lâm Thiên rồi nói.  

Lục Lâm Thiên mỉm cười không nói gì, khóe miệng nhếch lên do dự một lát rồi hỏi:  

– Hắc Vũ thúc, ta thấy thúc thi triển Họa Địa Vi Lao vô cùng cường hãn, không biết có phải là năng lực thiên phú của Hắc Vũ thúc hay không?  

Lục Lâm Thiên từ khi nhìn thấy Hắc Vũ thi triển Họa Địa Vi Lao luôn hiếu kỳ, không những nắm không gian trong tay còn câu dẫn năng lượng trong thiên địa phong tỏa không gian. Có chút tương tự với không gian thuộc tính mà hắn thi triển. Thế nhưng lại có chút không giống. Nếu như bản thân hắn có thể tham ngộ một phen mà nói, không chừng còn có thể nhận được không ít chỗ tốt.  

Hắc Vũ nhìn Lục Lâm Thiên mỉm cười nói:  

– Họa Địa Vi Lao này chính là một loại công kích ta sáng tạo ra trong mấy ngàn năm nhàn rỗi. Uy lực không nhỏ, có không ít tác dụng. Đương nhiên chuyện này cũng có chút quan hệ với năng lực thiên phú của ta. Ngươi muốn học nó sợ rằng có chút khó khăn.  

Nghe Hắc Vũ nói vậy Lục Lâm Thiên có chút thất vọng.